Trần Thái Trung nhè nhẹ chuồn ra ngoài, đã mười một giờ rồi, Ngô Ngôn không nỡ cho hắn rời khỏi, nhưng lăn lộn ở đâu thì phải giữ nguyên tắc nơi đó: Muốn giữ thân, phải bỏ ra cái giá của nó, dù cô là Bí thư Quận Ủy.
Trước khi hắn đi đến xe Lincoln, phát hiện Lưu Vọng Nam không nằm ngủ, mà dựa vào ghế ngồi phía sau, hai chân co lên đặt trên ghế, thân trên dưới đều là miếng thảm dày, cô dựa vào bên cửa sổ, ngay cả cửa sổ cũng bị tấm thảm che lại, trong đêm khuya vậy, thật là hơi lạnh.
Mấy người phụ nữ của Trần Thái Trung, dáng người cũng không thấp, chỉ là Ngô Ngôn hơi lùn một chút, cũng có dáng người một mét sáu ba, sáu bốn, Lưu Vọng Nam cũng khoảng một mét sáu tám, dù xe Lincoln tương đối rộng, nằm xuống ngủ cũng không thoải mái lắm.
Đương nhiên, mấu chốt là, cô không ngủ, thông qua xe Lincoln, Trần Thái Trung có thể nhìn thấy, đôi mắt của cô mở rất to, đang thờ thẫn nhìn lên nóc xe, không biết đang nghĩ gì.
- Anh về rồi đây.
Trần Thái Trung mở cửa xe, đi vào trong, quay đầu nhìn cô,
- Lạnh không?
- Không lạnh.
Lưu Vọng Nam lắc đầu, trên mặt lộ ra nụ cười vui,
- Em cứ tưởng anh phải đợi đến sáng tinh mơ mới ra chứ.
- Không phải chứ? Sao em lại nghĩ vậy?
Nhất thời Trần Thái Trung có chút thán phục trực giác của phụ nữ, nếu không phải hắn nhớ đến Lưu Vọng Nam, Mông Hiểu Diễm lại nói sẽ đợi hắn, hôm nay hắn vẫn không muốn nhanh chóng rời khỏi.
- Ha ha, anh đi gặp phụ nữ, đương nhiên tôi đoán được.
Thân hình của Lưu Vọng Nam vẫn đang lười biếng tựa vào, gương mặt lúc cừơi lúc không,
- Lại để tấm chăn cho em, sao ra nhanh vậy?
- Không phải không yên tâm em à?
Trần Thái Trung quay đầu trừng mắt nhìn cô, tức giận mà cho xe nổ, tuy nhiên tâm trạng của hắn thật sự không tệ, giải thích của Ngô Ngôn, giúp hắn xóa bỏ nhiều khuất mắc trong lòng, nhất thời có tâm tư bắt đầu cân nhắc chuyện khác.
Hôm nay hoặc có thể... 5P?
Đợi đến khi hắn đậu xe trước sân của Mông Hiểu Diễm. Sau khi đi vào bên trong mới phát hiện, 5P đã không thể đủ rồi, Nhâm Kiều chỉ xem hôm nay không có họat động, cho nên không đến!
Tuy nhiên, dù là thế này, Mông Hiểu Diễm với một địch hai, cũng không muốn thua kém, sân nhà tác chiến, đây là có tác phong tác chiến của chính chủ, tối thiểu ưu thế về tâm lý đủ lớn. Còn Lưu Vọng Nam cũng không có tâm trạng muốn giúp đỡ.
Cho nên, cô ta là người đầu tiên lên trước, mà lại thất bại nhanh nhất thảm nhất, họ Trần đã ở chỗ “Bí thư Ngôn”, mai nở hai lần. Lưu Vọng Nam và Đinh Tiểu Ninh cũng ở bên cạnh cùng trêu đùa, kiểu kích thích chưa từng có này, khiến cho cô ta chỉ trong vòng hai mươi phút đã toàn thân run rẩy, phấn chấn để nỗi suýt ngất xỉu.
Cảm giác được hơi thở cô ta yếu dần, Trần Thái Trung lấy ra hung khí, nhìn bàn tay của Lưu Vọng Nam còn đang đặt trên ngực của Mông Hiểu Diễm, lại xoay tay sờ toàn thân Đinh Tiểu Ninh đang ép sát vào sau lưng mình, nhất thời, Trần đại tiên có chút do dự, nên chăm sóc ai trước đây?
Hay là Lưu đại đường có phong cách chủ nghĩa quốc tế.
Cô ta từ ngực của Mông Hiểu Diễm ngẩng đầu lên, hai nụ hoa đứng thẳng, như hoa lúm đồng tiền. Bờ môi đỏ phát ra giọng trầm
- Tiểu Ninh, còn không mau nằm xuống?
Đinh Tiểu Ninh nghe nói như vậy, xoay người nằm xuống, hai chân đưa lên. Tách ra rất lớn. Trong thảm cỏ, dục vọng được phát ra dưới ánh đèn. Hai bờ môi cũng muốn dò xét, nhè nhẹ mấp máy, hướng về hắn để nhiệt tình mời gọi và chào đón.
Ướt vậy? Trần Thái Trung ý thức được liền đưa tay sờ về phía sau, mới phát hiện phần eo phía sau mình đã ướt hết một mảng, hắn rút tay lại, nhưng lại bất cẩn nhìn thấy, dung dịch trong tay đã kéo thành sợi dài trong không khí, một sợi chỉ trong suốt.
- Cái này có thể làm tơ tằm…
Hắn nhẹ giọng nói thầm một câu, nghĩ lấy Đinh Tiểu Ninh trước mắt chắc đã thành lụt rồi, nhìn thấy cô ta đang trong tư thể thả lỏng, không thể chuyển đầu một cái, cả người liền linh hoạt, sắc bén nhìn thẳng mục tiêu mà xông vào.
- A
~Chào đón hắn, là một tiếng vô cùng thê thảm. Trước đây chưa có loại bạo ngược nào xâm vào mình, nhất thời, cô ta cảm thấy nóng bỏng đau đớn, đi theo đau khổ, là cảm giác linh hồn rung động, giây phút này, trong đầu cô ta trống rỗng, đau khổ tột cùng, nhưng lại nhẹ nhàng yêu kiều.
Mông Hiểu Diễm đang nhắm mắt nhớ về dư vị bị giọng hét của cô ta kinh sợ liền mở mắt, ghé mắt vừa thấy, mới phát hiện lưng của Trần Thái Trung, như toa cơ đang hoạt động mãnh liệt, quá trình vận động, bọt nước văng khắp nơi…
Cô ta xem chừng có khoảng nửa phút, không thể tin được quay sang nhìn Lưu Vọng Nam,
- Chị Vọng Nam, lúc nãy hắn làm em… Cũng nhanh vậy sao?
- Thái Trung lại không phải người bình thường, cô vẫn không biết sao?
Lưu Vọng Nam nhìn cô ta một cái, cũng không trả lời, thân mình trần trụi đứng lên, cả người đứng sát vào phía sau của Trần Thái Trung, một bên hưởng thụ khi hắn va chạm với thân hình của mình, một bên đưa tay ra, đưa vào nách của hắn.
Hai hạt đậu phía trước ngực.
Lúc này nên đến lượt mình xoa dịu thân trên của Tiểu Ninh? Cô giáo Mông lưỡng lự một hồi, đưa ra được kết luận, nói không chừng, cô ta chỉ kéo dài thân mềm nhũn, chầm chậm leo lên, một phần nằm trên ngực của cô ta...
Qua được một hồi, cô ta cảm thấy lấy lại được ít sức lực, không chừng muốn mau giúp đỡ, nhưng