Nghe thấy tin bất ngờ như vậy khiến cho người ta phải vừa sợ vừa mừng, Trần Thái Trung trợn mắt há hốc mồm một lúc, thật lâu sau mới thốt ra được một từ.
- Nhưng…
- Cậu chưa viết đơn gia nhập Đảng phải không?
Bí thư Trương sớm đã biết hắn sẽ thắc mắc chuyện này cho nên lộ ra một vẻ bất mãn.
- Không phải là tôi nói cậu, tiểu Trần à, chuyện này, cậu làm… vô cùng không tốt.
- Lý luận phải đi cùng với thực tiến và ngược lại cũng thế.
Trương bí thư vỗ mạnh xuống bàn một cái.
- Đúng thế, cậu phải dùng hành động thực tế để nói chuyện, cậu ở Đông Lâm thủy thôn có nhiều thành tích lớn như vậy nhưng mà… Cậu tại sao lại ngoan cố chờ cho đến khi cấp trên phát hiện ra tài năng của cậu chứ?
- Cậu đúng là có hơi cao ngạo, về điểm này thì thật là không tốt.
Bí thư Trương có vẻ hơi đau lòng, nhàn nhạt nói.
- Cậu biết không? Nếu như không phải là tôi thì tài năng của cậu thiếu chút nữa đã bị mai một rồi.
Hóa ra, chính ông lên tiếng để điều tôi tới đây sao?
Trần Thái Trung liền sáng hai mắt lên, trong nhất thời hắn cũng không suy nghĩ đến một phó bí của phòng quy hoạch liệu có phải có quyền lực đề bạt một nhân viên công chức lên tới chức phó chủ nhiệm.
- Bí thư, ông đừng nói nữa, tôi biết là tôi đã sai rồi.
- Ha ha, biết sai để sửa thì chính là một người đồng chí tốt.
Bí thư nhìn đồng hồ đeo tay rồi thở dài.
- Hôm nay đã trễ rồi, thôi vậy, sai lầm này của cậu cũng có một phần trách nhiệm do tôi đã không theo dõi chặt chẽ, như vậy đi… Tôi đi gặp họ rồi nộp đơn xin gia nhập Đảng giúp cậu
- Về phần cậu, cậu là thanh niên, nên có khoảng thời gian cho chính mình, cho nên không cần đích thân viết.
Hắn cười tủm tỉm nhìn Trần Thái Trung, sau đó bắt đắc dĩ lắc lắc đầu thở dài.
- Tôi cũng không muốn quá nghiêm khắc với cậu, có ai mà chưa từng trải qua thời trẻ tuổi chứ?
Trần Thái Trung ngây người tại chỗ, thật lâu sau vẫn không nói tiếng nào. Hắn thầm lẩm bẩm trong đầu: Mình… gia nhập Đảng mà không cần phải viết đơn xin!
- Đúng rồi, phòng quy hoạch của chúng ta còn thiếu chức vị bí thư Đảng ủy nữa.
Trương bí thư hơi di động thân hình mập mạp lại, giọng nói trầm xuống.
- Tôi cho rằng…cậu là người rất thích hợp, Ừm, tôi rất coi trọng cậu.
Trần Thái Trung còn chưa phản ứng trả lời gì thì Trương bí thư đã đưa mắt nhìn lên chiếc nhẫn Tu Di chưa được chế tạo xong rồi hỏi:
- Chà, thứ đồ này thật là thú vị, là ngọc phải không?
- Là ngọc phỉ thúy, có giá trị hơn nhiều so với những loại ngọc bình thường.
Trần Thái Trung sửa lại câu nói trước đó một chút, sau đó nhanh chóng nói tiếp.
- Tôi còn đang suy nghĩ là hôm nào sẽ đến gặp bí thư, không ngờ bí thư lại đến thăm tôi trước. Như vậy đỡ gặp phải chuyện, gây ra dư luận không tốt.
Chiếc nhẫn này khá tốt, nhưng vẫn chưa được luyện chế thành công cho nên giá trị cũng chỉ giống như mảnh ngọc phỉ thúy trước kia mà thôi. Bởi vậy tặng đồ vật này Trần Thái Trung tuyệt đối sẽ không tiếc.
Cho dù hắn là người không biết cách đối nhân xử thế thì cũng biết rằng thứ này đã lọt vào trong mắt của Trương bí thư. Bí thư trương đã nhắc tới mà hắn ngay cả “Mượn hoa hiến phật” cũng không biết thì đúng là đồ “Gỗ mục không thể điêu khắc nổi” rồi.
- Chà.
Bí thư gật gật đầu, trên khuôn mặt hiện lên một vẻ chần chừ.
- Bao nhiêu tiền vậy? Chắc là rất đắt, tôi không thể lấy của cậu được.
- Quý nhưng thực ra không hề quý, loại ngọc phỉ thúy hảo hạng này ước chừng cũng khoảng ba bốn vạn.
Trần Thái Trung nói thật, tuy nhiên lời nói này lọt vào tai của Trương bí thư thì khiến ông phải hít một hơi dài.
- Vậy mà còn không quý?
- Miếng ngọc này là do tôi đánh cược được.
Trần Thái Trung cười cười, tiện tay cầm lấy chiếc nhẫn, nhét vào tay của Trương bí thư.
- Khối phỉ thúy lớn này tôi chỉ phải tốn có hai vạn. Ha ha từng này tiền chắc người bình thường nào cũng có thể mua được.
- Ngọc đánh cược mà được sao?
Trương bí thư mở to hai mắt, thuận thế nắm chặt chiếc nhẫn vào trong lòng bàn tay.
- Tiểu Trần, cậu đánh bạc sao?
- Không phải, cũng là một phương thức mua ngọc, tuy nhiên là khảo nghiệm tầm mắt của người mua, tôi từ nhỏ đã thích ngọc…
Trần Thái Trung cười cười lắc đầu, hắn không thể kể lại tường tận câu chuyện mua ngọc cho bí thư nghe mà chỉ có thể lược sơ qua vài câu.
Trần Thái Trung không phải chỉ làm một cái nhẫn với lại ngọc vẫn còn thừa. Đôi mắt bí thư lộ ra một vẻ vô cùng hâm mộ, sau đó ông nở ra một nụ cười.
- Vậy tại sao cậu không đem bán miếng ngọc phỉ thúy này