Trên đường trở về, Dương Tân Cương giải thích lý do cho bí thư.
- Số tiền một nghìn tư có thể tính vào phí chiêu đãi để về thanh tóan. Cho dù là năm nghìn tư nữa cũng là phí công dụng, nhưng việc phòng quy hoạch chúng ta lấy năm nghìn, đó chính là quy củ, nếu không lấy thì không được.
- Đồn công an không phải là đã ăn chặn tài chính hay sao?
Trần Thái Trung cảm thấy hơi khó hiểu.
- Chúng ta là phòng quy hoạch, cho bọn chúng năm nghìn thì cũng chưa đáng gì.
- Người khác đưa thì chúng ta cứ việc tiêu xài, dù sao số tiền ăn chơi đêm đó cũng chẳng đáng gì.
Dương Tân Cương đã hơi say, sốt ruột thể hiện ở trước mặt lãnh đạo cho nên không muốn giải thích tỉ mỉ.
- Tài chính của đồn công an sao? Ha ha, bọn họ ăn cái gì cũng được, chỉ sợ là ăn tài chính của đồn công an thì sớm chết đói thôi.
Trần Thái Trung cũng biết điều đó, hắn liền gật gật đầu.
- Tiền bọn họ không cần thì chúng ta cũng chẳng phải cảm kích họ, người ta đơn giản là muốn lợi dụng chúng ta, đúng không?
- Đúng thế.
Dương Tân Cương gật đầu liên tục.
- Nếu như không lấy tiền về, đồn công an cũng không thể ăn nói được, bọn họ thà rằng đem toàn bộ số tiền đi chiêu đãi cậu. Số tiền này là muốn nhờ vả cậu, nếu không họ khó tránh khỏi rắc rồi. Ha ha, đồn công an không phải là không cần tiền.
Hóa ra chuyện này là như vậy sao? Thâm ý trong chuyện này quả là không nhỏ. Trần Thái Trung vẫn luôn ghét phải suy ngẫm hành động của người khác nhưng lúc này xem ra nếu như mà mình không ăn nói cẩn thận thì công tác sẽ thật khó triển khai.
- Khoa học xã hội quả nhiên khó hơn với khoa học tự nhiên.
Trần Thái Trung thở dài, hắn cho rằng cái mình trước kia tu luyện chính là khoa học tự nhiên.
Trên thực tế, khoa học xã hội còn khó hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn. Ngày hôm sau, hắn đến gặp chủ nhiệm Phan Kha Mân nói chuyện đòi tiền của đồn công an. Chủ nhiệm đại nhân nhất thời tỏ ra khổ tâm.
Sự khổ tâm của ông không hề che dấu, đơn giản bởi vì người của phòng quy hoạch lại tới. Phòng quy hoạch có bao nhiêu gánh nặng tại sao lại lấy tiền của chủ tịch, cuối cùng Trần Thái Trung cũng chỉ nhận được mấy từ : Không có tiền.
Không có tiền tức là không có tiền. Trần Thái Trung cũng không để ý, dù sao hắn cũng chính là bí thư Đảng ủy, phụ trách kết nối, đem mọi chuyện đi báo cáo. Hắn cũng không phải là chủ nhiệm của phòng quy hoạch, chuyện tiền bạc hắn cũng không quản.
Chủ nhiệm vừa mới từ phòng làm việc đi ra liền thấy Mười Bảy đang ở trong phòng. Hắn đang khoa chân múa tay như định nói điều gì đó.
Hắn tới đây làm gì vậy nhỉ? Trần Thái Trung hơi tò mò, hắn lùi vài bước lại, không ngờ nghe giọng của cán bộ bồi dưỡng thanh niên, tuyên ủy viên của tổ xử lý - Triệu Phác đang mắng chửi người khác:
- Bí thư Trần là cái gì chứ? Ở chỗ chúng ta không có bí thư Trần, tôi đang hỏi cậu đang làm gì?
Mười Bảy không tỏ vẻ gì, trả lời hùng hồn:
- Trần Thái Trung không phải là bí thư Trần hay sao? Ngày hôm qua tôi đã gặp qua cậu ấy. Đừng nói với tôi cậu ấy là kẻ lừa đảo đấy?
- Ha ha.
Triệu Phác cười nạht.
- Có phải là cái tên phó chủ niệm kiêm chức bí thư Đảng ủy phải không? Thật là thiếu hiểu biết…
Trần Thái Trung liền cảm thấy tức giận, hắn cũng đã nghe nói tên Triệu Phác này lòng dạ hẹp hòi nhưng không ngờ hắn dám đến tận nơi này muốn làm mất mặt mình, thật không thể nhịn nổi nữa.
Bỗng nhiên, hắn nhớ rằng chủ nhiệm Trương đã từng dạy hắn đạo làm quan là phải cố gắng nhẫn nhịn. Tuy nhiên đôi lúc không thể nhịn được, phải cho hắn biết rằng Trần Thái Trung ta cũng có chút bản lĩnh.
- Đúng vậy, tôi là phó chủ nhiệm thứ ba, chẳng qua chỉ là vậy thôi.
Hắn từ từ đi tới, khẽ nở ra một nụ cười.
- May mắn ở trên mặt tôi không có mụn nhọt, nếu không có lẽ tôi phải xếp thứ tám hoặc hơn nữa.
- Cậu.
Triệu Phác căm hờn, trong ánh mát hiện lên lửa giận. Đánh người phải đánh vào chỗ hiểm, Trần Thái Trung thật là lợi hại, lời nói này đã khiến cho Triệu