Nghe thấy Bưu mặt chó cung kính như vậy với bí thư Trần, Cổ Hân Cổ đại sở trưởng thiếu chút nữa đánh rơi cả chiếc đũa xuống dưới bàn. Hiếm người ở thành phố Phượng Hoàng này mà được Bưu mặt chó cung kính như vậy.
Bưu mặt chó ở thành phố Phượng Hoàng đã vang danh trong giới cảnh sát. Thậm chí một số cảnh sát còn nói rằng, thà trêu chọc lão đại trong Hắc đạo cũng đừng trêu chọc Bưu mặt chó. Cái tên này thuần túy là chó điên, cách đối đãi của hắn với người khác rất nham hiểm.
Ngay cả Cổ Hân cũng không dám gọi hắn là “Bưu mặt chó” chỉ có thể gọi hắn là “Đại Bưu. Vừa không mất uy phong của mình lại vừa không đắc tội với đối phương.
- Hai người biết nhau sao?
Trần Thái Trung khẽ nhăn mày. Hừ chuyện này thì được rồi, tuy rằng cách này có hơi thất sách nhưng sở trưởng Cổ cũng không phải là người ngoài, biết cũng không sao.
- Đúng thế, có biết nhau.
Sở trưởng Cổ cười hì hì gật gật đầu.
- Hay là chúng ta cùng nhau ăn một chút?
- Không cần.
Trần Thái Trung khước từ lời đề nghị này. Tên Bưu mặt chó là giống gì, xứng đáng ăn cơm cùng với tôi sao?
Hắn lạnh lùng duỗi tay ra.
- Thư đó đâu, mau lấy ra đưa cho tao.
Chó mặt Bưu liếc mắt nhìn sở trưởng Cổ, do dự một lúc. Lấy từ trong túi ra một cái phong thư đưa cho Trần Thái Trung.
- Ha ha, Trần ca, anh có muốn nhìn qua không?
Đây chính là tiếng người hay sao?
Trần Thái Trung không hài lòng. Ta đang ngồi với cảnh sát, chẳng lẽ mày muốn mang ảnh chụp vu oan người khác cho ông ấy xem sao?
- Không cần, nếu như không được thì tao sẽ tìm mày.
Bưu mặt chó nghe thấy vậy thì nhất thời run run. Không được sẽ tìm mình sao? Trời ơi, có còn để cho người ta sống nữa không?
Dĩ nhiên, những lời này hắn không dám nói ra. Tuy nhiên, nghĩ đến tương lai mình và Trần Thái Trung vẫn phải qua lại với nhau, hắn thật sự không rét mà run. Trên khuôn mặt của hắn lộ ra vẻ khác thường.
Trần Thái Trung cầm lấy chiếc phong bì, quay đầu nhìn hắn, nhướn mày lên.
- Không còn việc gì nữa, vậy mày mau đi ngay đi. À, mày có mua thuốc giúp tao không?
- Bây giờ em phải vội đi rồi.
Bưu mặt chó nghiêng mình xuống, tươi cười lùi ra khỏi phòng.
- Ha ha, thuốc dĩ nhiên là em Đoạn thị trưởng sẽ mua. Anh và Sở trưởng Cổ cứ từ từ dùng cơm.
Cổ Hân chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối. Hắn khẽ cười cười hướng về phía Trần Thái Trung nâng chén rượu lên. Trong lòng hắn nổi gió như bão cấp mười hai, không nói hết sự rúng động. Phong thái của bí thư Trần này hoàn toàn không xem Bưu mặt chó là người. Hắn là người… như thế nào đây?
Lúc này, ngẫm nghĩ lại lời ám chỉ của Mười Bảy, sở trưởng Sở đại nhân có cảm giác giống như là được xối nước lên đầu. Hóa ra, hậu trường phía sau bí thư Trần này quả là kinh người…
May mà mình đối đãi với hắn vẫn khá khách khí. Nghĩ như vậy trong lòng sở trưởng Cổ cảm thấy mình khá may mắn. Quả nhiên là cẩn thận thì mới chèo được thuyền.
Đang lúc hồn vía của Cổ Hân còn bay trên trời thì một thanh âm truyền đến.
- Lão Cổ, lão Cổ.
- A, chuyện gì vậy?
Sở trưởng đại nhân lúc này mới có phản ứng. Hóa ra bí thư Trần đang gọi ông.
- Vừa rồi ông nói tài chính không đủ phải không?
Trần Thái Trung thật ra không muốn tỏ ra như vậy với đối phương. Sự đề phòng của hắn với người khác vẫn thường rất lớn:
- Ông có muốn tôi hỗ trợ hay không?
Lời nói này của hắn có vẻ hơi chậm.
Nếu như mà Bưu mặt chó vẫn còn chưa tới, sở trưởng Cổ nghe thấy những lời này dĩ nhiên hắn sẽ không hề do dự đáp ứng. Tài chính là một vấn đề thực tế, hơn nữa, trang hoàng lại các công trình cần phải tốn nhiều tâm sức. Nếu như được bí thư Trần hỗ trợ thì có thằng ngốc mới từ chối chuyện tốt này.
Nhưng mà, nhìn dáng vẻ sợ