Có thể hiểu được tâm tình của sở trưởng Cổ như thế nào khi tiếp điện thoại này. Nhưng đối mặt với sự ép hỏi của Trần Thái Trung, hắn dám không trả lời sao?
Đây là chiến tích!
Trần Thái Trung liền phán đoán. Một bí thư huyện ủy ba hai tuổi, dựa vào tiền lương của mình mà có thể có được nhiều của cải như vậy sao? Chắc chắn là không thể được, nhận ra được điều ẩn tàng đằng sau này, đây tuyệt đối là chiến tích của hắn.
Dĩ nhiên, hắn chắc chắn sẽ không vì vậy mà tỏ thái độ, sau khi hiểu được ý đồ của sở trưởng Cổ hắn liền nói:
- Lão Cổ, những việc này trước kia, ông xử lý như thế nào?
- Có phải ngày nào cũng gặp những chuyện này đâu?
Sở trưởng Cổ cười khổ một tiếng, rượu đã sớm hóa thành mồ hôi lạnh.
- Tuy nhiên, theo lý thuyết chúng ta là người tiếp dân, cũng phải nghe một chút ý kiến của người mất một chút.
- Ha ha.
Trần Thái Trung cười lạnh một tiếng.
- Quảng Thư Thành sẽ nhận đó là tiền của hắn sao? Tuyệt đối hắn sẽ không nhận.
- Hắn có khả năng thừa nhận! Phụ thân người ta chính là chủ nhiệm tỉnh ủy thường ủy thì sợ ai chứ?
Sở trưởng Cổ căng sắc mặt ra, nghiêm túc trả lời.
- Tuy nhiên, tôi và thủ hạ của mình sẽ biết cách ăn nói.
- Ông nói như vậy là…
Trần Thái Trung mơ hồ hiểu ra điều gì đó.
- Đúng thế.
Sở trưởng Cổ gật gật đầu. Vụ án này căn bản là không thể lập ra được. Quảng Thư Thành có thể tiếp đón hoặc không tiếp đón , coi như tất cả mọi chuyện chưa từng phát sinh cũng được.
- Vậy à, tôi hiểu rồi.
Trần Thái Trung gật gật đầu.
- Hôm nay nếu như không phải tôi hỏi ông thì ông sẽ tiếp tục giả vờ câm điếc sao?
- Tôi tính rằng…. tôi có một sự tính toán nhỏ.
Cổ Hân cười khổ một tiếng. Hắn thật sự khó hiểu, ngay cả bí thư Trần cũng quên nói ra những câu nói thô tục.
- Tôi không biết nên xử lý thế nào. Tên Quảng Thư Thành này luôn không coi ai ra gì, tôi đối với hắn không có ấn tượng gì hết, tại sao phải bao che cho hắn chứ?
Trần Thái Trung trầm mặc một lúc lâu, sau đó cười dài gật gật đầu.
- Tôi hiểu, hóa ra là ông e ngại vài người cảnh sát kia. Nếu như chỉ có tên trộm kia biết thì ông còn giết người diệt khẩu được, nhưng hiện tại có đến vài người biết, ông lại chẳng làm gì được bọn họ, đúng không?
Hắn chắc chắn với phỏng đoán này. Một sở trưởng sở công an, ngay cả đối phó với một tên trộm cũng làm không xong thì có vẻ hơi mất mặt phải không?
- Tôi có bao giờ cảm thấy mình là người tốt đâu.
Cổ Hân cười khổ một tiếng lắc lắc đâu.
- Thái Trung, miệng của cậu rất độc, tuy nhiên… Đúng thế, tôi không thể giết cảnh sát để diệt khẩu được, nhưng bây giờ… người biết chuyện này rất nhiều. Cho dù tôi muốn giả câm giả điếc thì cũng sẽ có người nó ra, tiền đồ của tôi cũng coi như xong!
- Vậy… dựa vào kiểm tra kỷ luật được không?
Trần Thái Trung cuối cùng cũng nghĩ tới vấn đề này trong chính phủ.
- Chúng ta không làm chủ được thì có thể đem vụ án đưa lên trên mà.
Giờ phút này, hắn và sở trưởng Cổ giống như là đã ở trên một con thuyền. Ai bảo hắn là bí thư Đảng ủy làm chi?
- Đó là một chủ ý không được.
Cổ Hân không hề lưu tình bác bỏ chủ ý của Trần Thái Trung.
- Kiểm tra kỷ luật sao? Cậu dám cam đoan rằng Quảng Thư Thành có thể vì chuyện này mà bị hạ bệ không? Làm như vậy, kết cục của hai chúng ta sẽ không ra gì.
Vô tình hắn đã dùng từ “hai ta”. Từ ngữ này thật là có ý nghĩa, mặc kệ đối phương có nguyện ý hay không, rốt cục cũng đã bị hắn kéo xuống nước.
Trần Thái Trung nghe thấy từ này cũng không để ý. Thậm chí trong lòng hắn còn cảm thấy mừng thầm.
- Ha ha, ý của ông là, chuyện này không thích hợp báo cáo với cơ quan kiểm tra kỷ luật sao?
- Không thích hợp, tuyệt đối