Ngay khi Trần Thái Trung cuối cùng cũng thỏa mãn về ảnh chụp được, Thủy Hi Sanh cũng không phụ hy vọng của hắn, tìm được một cuốn sổ nhỏ, trên đó ghi chép lại đầy đủ, người nào khi nào, tặng cho Quảng bí thư bao nhiêu tiền.
Đồng thời còn phát hiện một cuốn sổ tiết kiệm, một ít trang sức châu báu.
- Được rồi tiểu tử.
Trần Thái Trung đối với tên tiểu thâu này, đúng là có chút ngoài mong đọi.
- Thứ này, tìm được từ đâu vậy?
- Từ chỗ để gạo trong nhà.
Thủy Hi Sanh có chút đắc ý giải thích.
- Ở phía sau hai bao gạo lớn, gạo này đã phải hơn một năm, nhưng miệng bao vẫn chưa hề bị mở, a a, vừa nhìn là biết có vấn đề rồi.
- Trang sức để lại chỗ cũ, có từng này là đủ rồi.
Trần Thái Trung giơ cuốn sổ ghi chép cùng với sổ tiết kiệm trong tay lên.
- Tôi cảm thấy rất kì quái, lũ tham quan này, tại sao lại phải lưu lại một bản ghi chép hành vi của bản thân? Nghĩ mình là Độc Cô Cầu Bại, muốn khiêu chiến năng lực của cơ quan chấp pháp quốc gia sao?
- Chưa chắc là như vậy.
Lá gan của Thủy Hi Sanh cũng đã lớn một chút, vừa rồi tiếng máy chụp ảnh “cách cách” loạn lên, đèn flash chớp lên, hai người này vẫn không tỉnh lại, hiển nhiên, bây giờ rất an toàn.
- Thu được nhiều tiền, không phải do hắn không nhớ sổ sách, trí nhớ tốt cũng không bằng một cây bút hỏng không phải sao?
- Anh nói nhiều quá.
Trần Thái Trung tàn nhẫn chụp một chưởng về phía đầu vai của Thủy Hi Sanh, đánh cho thân thể mập mạp của cao thủ xuyên tường phải lảo đảo, thiếu chút nữa là té xuống đất.
- Được rồi, chúng ta đi.
Cổ Hân đứng ở bên trong đồn công an để chờ tin tức. Đêm nay, là một đêm rất trọng yếu đối với hắn, vô luận là như thế nào cũng không thể an tâm về nhà ngủ, nếu không phải hắn lo lắng lúc này không phải là thời cơ thích hợp để bí thư Trần nghe điện thoại, hắn đã sớm gọi điện rồi.
Hơn một giờ sáng, ngay khi hắn đang mơ màng ngủ gật, Trần Thái Trung mang Thủy Hi Sanh quay về, Sở trưởng Cổ vui mừng khôn xiết.
- Thế nào, Thái Trung, có tìm được gì không?
Trần Thái Trung không muốn để Thủy Hi Sanh biết nhiều, liền vung tay phong bế lục thức của người này, một động tác này của hắn, dọa cho sở trưởng Cổ phát shock.
Nhìn thấy tên trộm đang đứng tại chỗ và ngây ra như phỗng, sở trưởng Cổ quả thực không tin nổi vào hai mắt mình.
- Thái…… Thái Trung, cậu như vậy…… Cậu vừa làm cái gì vậy?
- Không có gì, chỉ là không muốn hắn nghe thấy cuộc nói chuyện của hai ta, vì vậy nên tôi đã điểm vào á huyệt của hắn.
Trần Thái Trung thuận miệng nói bừa một câu, nhất thời cũng không để ý sự mâu thuẫn trong đó. Con người đều dùng hai khí quan khác nhau để nói và nghe, càng đừng nói đến việc đứng ngẩn ngơ một chỗ như vậy
- Á huyệt?!
Cổ Hân nhất thời ngây ngốc. Loại võ thuật trong tiểu thuyết kiếm hiệp này, thật sự tồn tại trong hiện thực sao? Vị bí thư Trần này, rốt cuộc là ai?
- Vậy mà cũng phải nghĩ sao?
Sau một lúc, hắn mới có phản ứng, người ta tám chín phần là người của trung ương. Ít nhất, cũng là nhân viên cao cấp của tổ chức. Người như vậy, người bình thường căn bản là không có khả năng nghe nói qua!
Ngay sau đó, Cổ Hân phát hiện, hai chân của mình bắt đầu run rẩy, run rẩy kịch liệt, dao động với tần suất ba lần một giây, hắn đau xót phát hiện: chính mình bắt đầu sợ hãi, sự sợ hãi phát ra từ nội tâm!
- Tại sao ta lại sợ hãi? Có đồng minh mạnh mẽ như vậy, ta phải cao hứng mới đúng chứ.
Cổ Hân có chút khó hiểu. Chẳng qua, hắn lập tức hiểu được nguyên nhân vì sao mình lại sợ hãi:
- Bí thư Trần đả kích hủ bại không nương tay chút nào, mà hắn, biết ta muốn mở một câu lạc bộ giá hai triệu!
Giờ phút này, Cổ Hân sợ đến mức hồn phi phách tán!
- Mệt mỏi thì vào nghỉ ngơi một chút đi.
Trần Thái Trung tưởng rằng, chính thủ pháp phong bế lục thức của mình làm cho đối phương kinh ngạc, hắn cũng không quá để ý.
- Được rồi, lão Cổ, tôi có vài tấm ảnh chụp Quảng Thư