Tôi hết nguyên liệu pha trà mất rồi.
Nghe có vẻ là một vấn đề hết sức bình thường đúng không? Nhưng điều quan trọng là tôi hết nguyên liệu đúng lúc đông khách nhất.
Có lẽ tôi đã quá chú tâm đến câu chuyện giữa Chàng Hiệp Sĩ và Gã Có Sừng nên quên kiểm tra lại kho nguyên liệu.
Vậy giải pháp tốt nhất ở đây là gì? Tạm đóng cửa quán và thong dong đi mua nguyên liệu mới.
Khu chợ ở thành phố Xavia vẫn luôn đông đúc như vậy.
Ở đây, người ta chủ yếu bán những loại hoa quả, những loại bánh kì lạ, có cả những ông thầy bói ngồi bên rệ đường..
Tôi đi lòng vòng muốn tìm một của hàng bán nguyên liệu pha trà uy tín, nhưng chắc là không có rồi.
Từ sau khi cửa hàng bán nguyên liệu yêu thích của tôi chuyển đi, thứ khiến tôi đau đầu nhất chính là nhập nguyên liệu ở đâu đây? Tất nhiên là tôi có thể sang lãnh thổ của ác quỷ để mua, tuy nhiên bên đó chỉ bán những loại dược liệu đắng ngắt thôi.
"Ê Saron! Lại đi mua dược liệu hả?"
Tôi mỉm cười.
Cậu bạn của tôi vẫn luôn như vậy, thích hét thật to tên tôi trong đám đông.
"Đừng có nói vậy chứ, người ta sẽ không đến quán tôi nữa đâu."
"Ây dô, có làm sao đâu! Mà này, nghe nói quán cậu đang hết dược liệu hả? Tui biết có chỗ bán nè."
"Vậy thì dẫn tôi đi tới chỗ đó đi! Nếu mà đến trưa nay tôi không mở quán được thì tối nay tôi nhịn đói luôn đấy!"
Là bạn bè lâu năm với nhau, tôi rất tin tưởng cậu bạn ngốc nghếch này.
Tuy nhiên, câu chuyện này không có kể về cuộc đời của tôi, nên lúc đang vừa đi vừa tán chuyện thì tôi đã gặp một anh chàng với mái tóc vàng bay phất phơ trong gió - Chàng Hiệp Sĩ.
Cậu ta có vẻ cũng nhìn thấy tôi, liền mỉm cười chào.
"Sáng nay anh có vẻ rảnh quá ha chủ quán?"
"Ầy, do tôi phải đi mua vài thứ ấy mà.
Cậu thì sao? Hôm nay mấy nàng công chúa dắt nhau đi chơi hết rồi hả?"
"Chắc thế? Vì vậy nên hôm nay tôi mới rảnh quá nè." Chàng Hiệp Sĩ cười tươi rói.
Nhìn thấy cậu ta thần thái như thế này cũng là lần đầu tiên.
Chà, có lẽ ai cũng cần một kì nghỉ nhỉ?
"A...!a...!a!"
Một tiếng hét thất thanh vang lên từ khu rừng âm u gần đó.
Tất cả mọi người đều hoảng hốt nhìn quanh.
Tôi cũng vậy.
Nhưng Chàng Hiệp Sĩ lại trông điềm tĩnh hơn cả.
Cậu ta vỗ vai tôi rồi đưa tay chỉ lên trời, ý muốn tôi nhìn cái gì đó.
Và rốt cục tôi cũng nhận ra cái gì đó là cái gì.
Gã Có Sừng đang bay lơ lửng trên không trung, tay xách cổ áo của một cô gái mà tôi chắc chắn đó là công chúa.
Hắn nhìn thấy tôi, giơ tay chào một cái rồi bay mất hút.
"Tôi đã tưởng rằng hôm nay sẽ có một kì nghỉ đúng nghĩa chứ." Chàng Hiệp Sĩ cười khổ, tay đặt lên chuôi kiếm chuẩn bị bắt đầu cuộc hành trình của mình.
"Cậu có thể đến quán tôi làm cốc trà cho thư giãn mà.
Lần trước tôi còn chưa kịp pha cốc thứ hai cho cậu thì cậu đã chạy mất rồi."
"Ha, được thôi.
Dù gì trà ở quán anh cũng khá ngon."
Nói xong, cậu ta bước về phía khu rừng kia.
Trên đường đi, có rất nhiều người hô to tên cậu, có mấy cô nàng còn ném hoa vô người cậu nữa.
Họ đều nghĩ rằng chàng hiệp sĩ mình đồng da sắt sẽ mãi mãi bảo vệ họ, sẽ luôn cầm trên tay thanh gươm để cứu lấy muôn dân.
Nhưng nhìn thấy một mặt khác của Chàng Hiệp Sĩ, một mặt mệt mỏi và yếu ớt của cậu ta thì chỉ có tôi...!và Gã Có Sừng.
"Ê thằng kia, từ nãy giờ cậu bơ tui đó!" Cậu bạn bị bỏ rơi từ nãy giờ đấm vào lưng tôi một phát "Nhanh lên, nếu không trưa nay không mở quán được đâu."
"Cậu đi trước đi, lát nữa tôi theo sau."
"Ơ kìa..."
Tôi xin lỗi người bạn thân của mình, sau đó nhanh chóng đi theo dấu chân của Chàng Hiệp Sĩ.
Đi một lúc lâu, tôi lại tới một vườn táo dại ở dưới chân núi.
Tôi nhặt một của táo chín đỏ dưới đất lên, nhẹ nhàng phủi bụi trên đó.
Ngay lúc ấy, ở trên núi vang lên tiếng kim loại va vào nhau âm vang cả khu rừng.
Gã Có Sừng và Chàng Hiệp Sĩ đang đối đầu với nhau, ở sườn núi.
Nàng công chúa bị bắt cóc kia bị trói ngồi sau lưng Gã Có Sừng, đang nhỏ từng giọt nước mắt xinh đẹp.
Nhưng lúc này không ai để ý tới nàng.
Hai con người đối lập nhau kia vẫn đang tập trung chiến đấu, như lệ thường.
Tôi dựa vào cây táo bên cạnh, mắt đăm đăm theo dõi trận đánh nhau oanh liệt trên kia.
Chẳng phải là một tay đánh nhau giỏi, nhưng tôi vẫn nhận thấy rằng Gã Có Sừng đã nhiều lúc nhường Chàng Hiệp Sĩ.
Và hậu quả của việc nhường nhịn sai chỗ đó là hắn bị ăn ngay một kiếm vào vai.
Vị quỷ vương bị hạ gục tại chỗ, rơi xuống vách núi.
Còn cậu hiệp sĩ hào hoa nhanh chóng chạy lại cởi trói cho nàng công chúa và nhận được cái ôm thắm thiết từ nàng.
Sau khi Chàng Hiệp Sĩ dắt nàng công chúa rời đi, tôi thong dong bước về phía chân núi.
Ở đó, có bóng dáng của tên quỷ vương đang ngồi: Hắn đưa tay giữ lấy vết thương bên vai, ngoài ra trên người không có vết xây xước nào khác.
Có vẻ như hắn đã dùng đôi cánh của mình một cách điêu luyện để tránh gây thêm thương tích.
"Vết cắt đẹp đấy." Tôi cắn miếng táo, nhân tiện chọc hắn một chút "Chàng Hiệp Sĩ hình như không đề cao sự hi sinh của cậu lắm nhỉ."
"Tôi cần phải dưỡng thương, anh có công thức của Thuốc Chữa Lành không?" Gã Có Sừng lảng tránh đề tài, tay siết vết thương thêm chặt làm máu đen chảy ra xối xả.
"Hừm, có đấy.
Nhưng tôi vừa hết nguyên liệu pha trà, đang đi mua đây.
Cậu chịu khó đợi chút nha."
Gã Có Sừng chậc một tiếng, lưng dựa vào tảng đá bên cạnh, cố gắng dùng ma thuật của mình để vết thương đỡ đau đớn hơn.
Tôi để mặc hắn ngồi đó, bước ra khỏi khu rừng để chuẩn bị nguyên liệu pha thuốc trà.
Cậu bạn thân có lẽ vẫn đang bối rối đứng giữa đường đợi tôi, cho nên phải nhanh lên thôi!
* * *
"Trà ngon lắm! Lần sau tôi sẽ quay lại!"
"Cảm ơn chị.
Chúc chị ngủ ngon nha."
Vị khách cuối cùng rời khỏi quán.
Tôi vươn vai hít thở, thầm nghĩ mình cũng già rồi, phải thêm mấy mấy ngày nghỉ mới được.
Quay qua tờ lịch được treo gọn trên tường, tôi nhẩm tính.
Tuần sau là nghỉ đông..
có lẽ tôi nên tranh thủ đi thăm chị mình.
Cũng đã lâu kể từ khi tôi về thăm chị..
"Leng keng".
Ồ?
Tôi bất ngờ nhìn sang phía cánh cửa.
Chàng Hiệp Sĩ hơi ngượng ngùng trước biểu cảm của tôi, nhưng vẫn bình tĩnh mà bước về chỗ ngồi gần quầy pha chế.
"Tôi đã tưởng hôm nay cậu không tới được cơ."
"Trà của anh rất ngon, nó cũng giúp tôi bớt căng thẳng hơn nên.." Chàng Hiệp Sĩ ngập ngừng, sau đó nhìn quanh quán "Hôm nay Cyril