"Chị à..
làm ơn đừng kinh doanh ở trong quán của em được không?"
"Thôi nào, có sao đâu.
Lần sau chị để em sang chỗ chị quảng cáo trà là được chứ gì."
Salina - chị của tôi, một thầy bói có tiếng ở vùng này.
Dù tôi thừa nhận rằng sự xuất hiện của chị giúp tôi đỡ rơi vào tình cảnh ế trà, thì việc kinh doanh ở địa bàn của người khác chẳng hay ho chút nào.
Tôi đặt cốc Sinh Tố Bình Minh mạnh đến nỗi nước trà sóng sánh rớt cả ra ngoài.
Salina tất nhiên là để ý tới tâm trạng chó gặm của tôi, nhưng chị chỉ bình tĩnh mà uống một hớp trà.
"Nào nào, đừng có bày vẻ mặt ỉu xìu đó trước mặt chị.
Lâu lâu chị mới đến một lần mà lại tỏ thái độ là sao hả?"
"Em có tỏ thái độ đâu, em chỉ đang nhắc nhở chị thôi." Tôi hậm hực lau dọn bàn trà.
Luôn là như vậy, người duy nhất khiến tôi tức giận chính là chị tôi.
Mọi người đều nhận xét rằng hai chị em tôi tính tình khá giống nhau, nhưng đối với tôi thì tất cả chỉ là vẻ bề ngoài thôi.
Bởi vì là chị em với nhau đấy, nên cả hai mới biết được cái tính cách thật của nhau.
Tôi khẽ thở dài, đặt từng chiếc chén vào tủ kính sau khi đã lau rửa sạch sẽ.
Salina ngồi xếp lại xấp bài Tarot, cũng thở dài.
"Thật là mệt mỏi quá đi! Tại sao lại có nhiều người thất hứa như vậy chứ?"
"Ý của chị là vẫn có kẻ ngu ngốc đi lập thỏa thuận với chị à?"
"Nè nè, không phải tự dưng mà chị làm thầy bói được đâu." Salina lập tức phản bác lại, nhét xấp bài tarot vào trong túi "Mà cũng may là bọn họ vẫn trả nợ đúng hạn, đâu như ả hồ ly nào đó, hứa rồi nhưng có làm được đâu."
Cả người tôi căng cứng trước ba chữ ả hồ ly.
Hừ, đáng lẽ ra tôi phải biết rằng một thầy bói nổi tiếng như chị tôi cũng có khả năng bị người đàn bà đó lừa chứ.
Nhớ lại gương mặt tức giận của bà ta khi thấy mặt tôi, tôi lại thấy buồn cười.
"Này Salina, vị hồ ly đó hình như.."
"Leng keng"
Tiếng chuông quán vang lên.
Những vị khách trong quán ồ lên một tiếng khi thấy đó không ai khác là Chàng Hiệp Sĩ mà họ luôn ngưỡng mộ.
Tôi vui mừng bắt lấy tay của cậu ta.
"Trông có vẻ khỏe khoắn hơn rồi đấy."
"Tất nhiên rồi." Cậu hiệp sĩ trả lời.
Vẻ mặt của cậu đã tốt hơn trước rất nhiều, và tôi khá mừng vì điều đó.
Cậu ngồi xuống chiếc ghế gần quầy pha chế, và giật mình khi bàn tay của chị tôi đặt lên vai cậu.
"Sao, đây là anh hùng Raphael trong truyền thuyết hả?"
"Chị quá khen.." Chàng Hiệp Sĩ mỉm cười, có lẽ đã quen với những lời khen ngợi như vậy.
Nhưng đúng là Salina chỉ mới nghe tới thanh danh của cậu qua những lời đồn thổi.
Nơi chị sống là một khu vườn đằng sau Hẻm Tối u ám, và chị chẳng có gì là không thoải mái với những người hàng xóm xấu tính cả.
Cuộc nói chuyện giữa Chàng Hiệp Sĩ và chị gái tôi diễn ra khá sôi nổi.
Có vẻ như cậu trai tóc vàng khá tò mò về những thứ kì bí như bài Tarot.
Tôi thì không hứng thú lắm, nên khó có thể hiểu được hết những gì Salina lải nhải nãy giờ.
Câu chuyện kết thúc bằng việc chị rủ rê Chàng Hiệp Sĩ tới cửa hàng của chị - nơi bán đầy những thứ bí ẩn và khó hiểu.
Cậu ta ngập ngừng nhìn về phía tôi.
Tôi ngay lập tức hiểu ra sự cảnh giác ấy, và giải thích.
"Cậu không phải sợ đâu.
Đây là chị tôi mà."
"Chị của anh? Thảo nào cách ăn nói giống nhau dễ sợ!" Cậu ấy buông ra một câu nhận xét mà chúng tôi luôn nhận được.
Salina cười khúc khích, sau đó như nhận ra điều gì, chị liền kéo tay áo tôi.
"Này Saron.
Cũng lâu rồi em chưa về nhà chị chơi đấy.
Nay tranh thủ qua luôn đi."
"Nhưng em còn quán trà.."
"Ôi dào, nghỉ một bữa có chết ai đâu.
Đi mà, qua nhà chị chơi đi."
"Đúng đó chủ quán, càng nhiều người đi càng vui mà." Chàng Hiệp Sĩ hùa theo.
Tôi thở dài, nghĩ rằng dù sao mình cũng đang có kế hoạch tương tự, nên đành gật đầu.
"Được thôi.
Để tôi thay đồ đã."
Nhà của chị tôi không xa lắm, chỉ cách nhà tôi hơn trăm bước chân.
Nhưng tôi ngại đi, vì để đến được nhà chị tôi phải đi qua khu chợ Hẻm Tối - một khu chợ tối tăm, ẩm ướt và bẩn thỉu, và tất nhiên không sang xịn bằng khu ở Xavia.
Có một lần tôi đi qua khu đó, thì suýt bị cả đám đông dân cư đè bẹp.
Không hiểu sao dân ở đó rất quý chị tôi (có lẽ do chị là thầy bói), còn đối với tôi thì cực kì hằn học.
Thế là từ đó trở đi, hễ có việc gì tôi đều gọi chị ra quán của tôi hoặc chỗ nào đó khác để nói chuyện.
Nhưng giờ có Salina đi trước yểm hộ, tôi cũng không có gì phải từ chối.
Cả ba chúng tôi bước nhanh qua khu chợ đầy mùi chuột chết này, không một ai cất tiếng.
Bởi vì hôm nay khu chợ yên ắng đến lạ, mọi tiếng động phát ra đều mặc nhiên trở nên quái dị và gây chú ý.
Chàng Hiệp Sĩ bất giác đặt tay lên chuôi kiếm của mình, tuy nhiên tôi đã vỗ vai cậu nhằm trấn an.
"Khu chợ này là vậy, cậu không phải hoảng đâu."
"À, chỉ là tôi cảm thấy hơi..
không thoải mái." Chàng Hiệp Sĩ cười trừ.
"Lặng nào! Chị nghe có gì đó." Salina đột nhiên dừng lại.
Trước ánh mắt khó hiểu của chúng tôi, chị chỉ về phía xa, khuất sau những ngôi nhà dột nát "Có tiếng động rất lớn..
ở đó."
Salina nói đúng: Có tiếng động lớn ở xa phía trước.
Lúc đầu thì không nghe rõ, nhưng dần dần, những tiếng động ấy ngày một lớn hơn.
Tôi nghe ra tiếng bước chân chạy dồn dập, tiếng chửi bới lẫn cả tiếng khóc.
"Chết tiệt! Nép sang một bên đi, không là nát bét đấy!" Tôi hô lên, và cả ba chúng tôi ẩn sau tấm mái che của một ngôi nhà nhỏ.
Loáng thoáng đã có những bóng người đen ngòm xuất hiện.
Họ cầm gậy guộc, chỉ là một nhóm nhỏ thôi, vậy mà họ la hét đến mà sợ.
Có bóng hình chạy dẫn trước, lúc đầu chúng tôi cứ tưởng là người dẫn đầu nhóm, nhưng rất nhanh tôi nhận ra rằng đó không phải người dẫn đầu, mà là kẻ bị đuổi.
Người đó chạy lại càng gần, tôi lại càng thấy quen mắt.
Và khi thấy rõ bộ váy hoa hòe hoa sói quen thuộc ấy, tôi trợn tròn cả mắt.
Là Glarier, mẹ của Chàng Hiệp Sĩ.
Hẳn nhiên cậu trai