NGÀY THỨ HAI MƯƠI LĂM
Buổi sáng, tôi dậy rất muộn, phát hiện Tiểu Sảnh đã rời khỏi quán trọ Hoang thôn, chắc là tới cửa hàng kem làm việc rồi.
Ăn sáng xong, tôi ngồi một mình một lúc, những lời Tiểu Sảnh nói với tôi đêm qua rốt cuộc là gì? Cô ấy nói cô ấy quen Tiểu Chi, có khi nào cô ấy quen Tiểu Chi trước khi Tiểu Chi chết? Hoặc là, Tiểu Sảnh có một khả năng đặc biệt nào đó có thể nhìn thấy sự vật của quá khứ? Không đúng, nếu vậy thì không phải là giống chiếc nhẫn ngọc sao? Tôi còn nhớ lúc mới quen Tiểu Sảnh, cô ấy toàn xuất hiện trong ga tàu điện ngầm, bởi vậy mới cảm nhận được mọi chuyện trong nhà ga để mà miêu tả tường tận vậy cũng nên.
Tôi tưởng tượng ra vô số những khả năng nhưng rồi lại tự mình gạt đi. Cuối cùng, tôi quyết định đi điều tra một chút về tình hình của Tiểu Chi.
Mấy tháng trước, tôi mới từ Hoang thôn trở lại Thượng Hải đã từng tới trường đại học của Tiểu Chi để tìm cô ấy. Nhưng kết quả là Tiểu Chi đã chết trong một tai nạn đường sắt hơn một năm trước. Nghe nói là lúc tàu điện vào trạm, cô ấy bị rơi xuống thềm ga, không may thiệt mạng. Lần đó do thời gian gấp rút, tôi chỉ hỏi chỗ phòng giáo vụ của nhà trường, còn bây giờ tôi phải đi tìm những bạn học của Tiểu Chi.
Buổi chiều, tôi tới trường đại học của Tiểu Chi. Sau vài lần hỏi thăm, tôi đã tìm thấy khu kí túc nữ sinh mà Tiểu Chi ở trước đây. Nhưng bà lão trông cửa phía dưới không để tôi lên, may mà tôi có quen một giáo viên trong trường, dưới sự giúp đỡ của anh ấy, tôi đã tìm thấy phòng kí túc trước đây Tiểu Chi ở.
Trong phòng có ba cô gái, một cô tóc dài, một cô tóc ngắn, còn một cô nhuộm tóc vàng. Trước tiên tôi tự giới thiệu với họ, họ lập tức reo lên, hóa ra họ cũng đã từng đọc "Hoang thôn" đăng vào tháng tư năm nay. Cô gái tóc vàng kêu lên: “Anh thật sự nhìn thấy hồn ma của Tiểu Chi sao?”
Tôi ngán ngẩm lắc đầu nói: “Đấy chỉ là tiểu thuyết mà thôi, các bạn đừng coi đó là thật.”
Tiếp đó, họ lại hỏi rất nhiều câu hỏi về truyện ngắn "Hoang thôn,” tôi đành phải giải thích tất cả đều là hư cấu. Cuối cùng, tôi thực sự không đợi được nữa nên liền ngắt lời họ: “Thôi được rồi, hôm nay tôi tới là muốn hỏi thăm về việc của Tiểu Chi.”
Cô gái tóc ngắn hỏi: “Anh thật sự không quen Tiểu Chi sao?”
"Tôi đã nói rồi, tôi chỉ biết tên của Tiểu Chi, thậm chí cô ấy trông thế nào tôi cũng không biết.”
“Được rồi, Tiểu Chi là bạn học, cũng là bạn cùng phòng của chúng tôi, về cái chết của cô ấy chúng tôi đều rất buồn,” cô gái tóc vàng lên tiếng, cô ấy cúi đầu hồi tưởng lại: “Còn nhớ ba năm trước, năm thứ nhất chúng tôi khai giảng, khi mới tới trường báo danh thì phát hiện có một cô gái rất xinh. Tuy tới từ vùng quê hẻo lánh, nhưng trên người cô ấy không hề có bất cứ vẻ quê mùa nào. Cô ấy nói tên mình là Âu Dương Tiểu Chi, thật là một cái tên khiến người ta phải ngưỡng mộ.”
“Có thể nói cụ thể chút không, cô ấy là người thế nào?”
Cô gái tóc dài tiếp tục nói: “Có lẽ là do khí chất bẩm sinh của Tiểu Chi khác với mọi người, cô ấy tạo cho người ta cảm giác có thể nhìn nhưng không thể chạm vào được. Rất nhiều nam sinh đều âm thầm thích cô ấy, nói thực lòng điều này khiến chúng tôi đều rất ghen tị, nhưng hình như chưa từng có nam sinh nào được cô ấy để mắt tới. Khi đối diện với nam sinh, cô ấy luôn lạnh lùng, còn nhường cơ hội tốt cho chúng tôi, điều này không phải cô gái nào cũng làm được.”
“Vậy thì, bình thường cô ấy giao tiếp với các bạn thế nào?”
“Tiểu Chi là một cô gái rất tốt, sự biết đối nhân xử thế của cô ấy khiến tôi cảm thấy hổ thẹn. Chỉ là cô ấy luôn ngẫm nghĩ vấn đề gì đó, nên xem ra rất hướng nội. Thực ra, trong phòng cô ấy cũng cố gắng nói chuyện như chúng tôi, có lúc không thấy cô ấy có gì khác lạ cả, chỉ là ánh mắt của cô ấy thực sự có gì đó khác với người trần tục.”
"Khác với người trần tục? Không phải thành Liêu Trai sao?” Tôi bỗng nhiên nhớ tới Tiểu Sảnh.
Cô gái tóc ngắn lên tiếng: “Đúng vậy, ánh mắt cô ấy luôn khác người, bất luận cô ấy gần gũi chúng tôi thế nào đi chăng nữa đều không thể gạt đi khí chất trên người cô ấy. Hơn nữa cô ấy rất thích đọc truyện cổ, ví dụ như ‘Liêu Trai’ này, ‘Duyệt vi thảo đường bút kí’ này, ‘Lạc phù thi tập’ này, ‘Sưu thần kí’ này, ‘Hồng lâu mộng’ này, miệng chốc chốc lại thốt ra vài câu thơ trong ‘Hồng lâu mộng,’ chúng tôi đều nói cô ấy là sinh viên khoa Trung văn bẩm sinh.”
Vừa dứt câu, cô gái tóc vàng cướp lời nói: “Nhưng kì lạ hơn ở chỗ, Tiểu Chi thường nói cô ấy luôn mơ thấy những thứ quái dị. Có một lần, phía sau tòa kí túc của chúng tôi thi công cải tạo nhà, cô ấy nói mình mơ thấy một giấc mơ, trong mơ có một đôi nam nữ tự tử vì tình. Quả nhiên, mấy hôm sau dưới đất đào lên được hài cốt của một đôi nam nữ, nghe nói là đã chôn cất hơn bảy mươi năm nay rồi. Còn nữa, cô ấy luôn nói mình thường mơ thấy một cô gái trốn trong nhà vệ sinh nữ khóc thút thít, làm chúng tôi sợ tới mức buổi đêm không dám đi vệ sinh. Sau này chúng tôi mới biết, mấy năm trước có một cô gái tự tử trong nhà vệ sinh nữ.”
“Có nghĩa là cô ấy có thể mơ thấy hồn ma? Vậy các bạn có sợ không?”
“Đương nhiên sợ rồi, nghĩ xem nằm bên cạnh anh là một thầy mo có thể nhìn thấy ma, anh có sợ không? Vì thế, sau này chúng tôi đều lảng tránh cô ấy, mỗi lần đi vệ sinh cô ấy chỉ đi một mình bởi người khác đều không dám đi cạnh cô ấy. Chúng tôi có lúc thậm chí còn không dám về phòng ngủ, đến cả đồ cô ấy dùng cũng rất kiêng kị. Có lần cô ấy giở cuốn sách của tôi ra, sau đó tôi không dám đọc cuốn sách đó nữa nên liền âm thầm đốt đi. Tiểu Chi sau khi biết việc này đã rất đau lòng, lặng lẽ khóc mấy lần cơ. Ôi, bây giờ nghĩ lại tôi thấy thật có lỗi với cô ấy, nhưng có ân hận cũng chẳng để làm gì cả.”
Tôi cũng thở dài, đau buồn thay Tiểu Chi: “Đúng vậy, các bạn tẩy chay cô ấy như vậy, coi cô ấy thành thầy mo quái vật, nhất định sẽ khiến cô ấy rất đau lòng.”
Cô gái tóc dài chêm lời: “Chính mấy hôm trước khi cô ấy xảy ra chuyện, cô ấy nói đêm nào cũng mơ thấy đường sắt, mơ thấy cô ấy xuyên suốt qua toa tàu điện ngầm, lao theo đoàn tàu. Thật không ngờ chỉ vài hôm sau, cô ấy thực sự đã xảy ra chuyện ở đó…”
Nói tới đây, cô ấy bỗng nghẹn lời. Cô gái tóc ngắn ôm lấy vai cô ấy nói: “Đúng, chúng tôi chưa từng nghĩ rằng rốt cuộc cô ấy lại chết, nghĩ tới hồi còn sống cô ấy phải chịu thiệt thòi, chúng tôi lúc đấy đều rất sợ hãi và cũng cảm thấy vô cùng hối hận. Mấy tháng đầu sau khi cô ấy mất, chúng tôi tối nào cũng bật đèn ngủ, lo sợ u hồn của cô ấy quay lại tìm chúng tôi trả thù. Dĩ nhiên, không thể có u hồn gì cả, hơn nữa Tiểu Chi cũng không thể là loại người đó. Cô ấy là người lương thiện và ôn hòa, từ trước tới nay không biết hại ai bao giờ… Chỉ trừ bản thân cô ấy?”
Thấy dáng vẻ đau buồn của các cô ấy, tôi chỉ còn cách an ủi họ nói: “Các bạn đừng tự trách mình nữa, Tiểu Chi cũng không muốn nhìn thấy những người bạn cùng phòng của mình đau buồn. Có lẽ, tất cả những điều này đều đã được định sẵn, Tiểu Chi không hợp với thế giới này, gốc rễ bi kịch đã sớm được gieo xuống. Đúng rồi, các bạn có ảnh của Tiểu Chi không?”
“Tôi vẫn còn vài tấm.”
Cô gái nhuộm tóc lấy từ trong túi ra một xấp ảnh, khó khăn lắm mới tìm ra được vài bức. Tôi đón những bức ảnh của Tiểu Chi xem xem, tức khắc ngỡ như bị người ta giáng ột nắm đấm thật mạnh.
Cô ấy rõ ràng là Tiểu Sảnh mà.
Tôi lập tức dụi dụi mắt. Không, tôi tuyệt đối không nhìn nhầm, ảnh rất rõ ràng, Tiểu Chi (Tiểu Sảnh) mặc một chiếc váy dài màu trắng, thân hình mảnh dẻ, mái tóc đen láy xõa ra, còn cả đôi mắt u buồn lấp lánh nhìn ưu tư đều không khác bất cứ thứ gì so với Tiểu Sảnh, họ căn bản chính là một người mà!
Rốt cuộc là chuyện gì đây? Lẽ nào Tiểu Chi có chị em sinh đôi? Không, chị em sinh đôi cũng không thể giống nhau nhường vậy. Tôi nhẹ nhàng vuốt lên bức ảnh của Tiểu Chi (Tiểu Sảnh), đôi tay cũng đang run rẩy, thậm chí chiếc nhẫn ngọc cũng âm ỉ thắt chặt lại. Ba nữ sinh đều nhìn ra có gì đó không bình thường, họ hỏi tôi: “Sao thế?”
Tôi đành phải cười gượng gạo nói: “Không sao cả. Tôi có thể đem bức ảnh này về không?”
Cô gái nhuộm tóc nhún nhún vai nói: “Được thôi, không vấn đề gì.”
“Cám ơn.”
Tôi lập tức nhét bức ảnh vào trong cặp, sau khi cảm ơn các cô ấy liền vội vàng chạy ra ngoài, rời khỏi ngôi trường này.
Khi tôi về tới quán trọ Hoang thôn thì bầu trời đã đầy sao. Tôi đi như chạy lên tầng hai, đẩy cửa thật mạnh thì phát hiện Tiểu Sảnh đang đợi tôi rồi.
Căn phòng vẫn sáng lên ánh nến âm u, cô ấy quay đầu lại lạnh lùng nhìn tôi, không nói lấy một câu.
Và cứ như vậy tôi và cô ấy đối mắt nhìn nhau hồi lâu, sau đó tôi lôi bức ảnh của Tiểu Chi từ trong cặp ra. Tôi đưa bức ảnh vào tay Tiểu Sảnh nói: “Người này là ai?”
Cô ấy cúi đầu nhìn bức ảnh, mặt vô cảm đáp: “Người này chính là em.”
“Để anh nói với em… Tên cô ấy là Tiểu Chi, đã chết hơn một năm trước do tai nạn đường sắt.” Sau đó, tôi bước lên phía trước một bước, nhìn thẳng vào mắt cô ấy nói: “Vậy em là ai?”
Ánh mắt cô ấy rốt cuộc cũng dịu lại, nhẹ nhàng nói: “Tên em là Âu Dương Tiểu Chi.”
Âu Dương Tiểu Chi? Cho dù đã có chút chuẩn bị tâm lí từ trước, nhưng tôi bất giác vẫn ngây cả người ra, tôi không dám tin khả năng này lại thực sự trở thành hiện thực, tôi cũng không dám tin rằng người con gái trước mắt mình đã ngọc nát xương tan từ lâu.
“Không, không nên nói như thế, đây chỉ là hoang tưởng của em mà thôi, tên em là Nhiếp Tiểu Sảnh, em bước ra từ trong Liêu Trai của Bồ Tùng Linh tiên sinh.”
Nhưng, cô ấy đau khổ lắc lắc đầu, lộ ra vẻ mặt ăn năn sám hối: “Xin lỗi, ngay từ đầu em đã lừa dối anh, hoặc là nói em lừa dối chính bản thân em. Tên em là Âu Dương Tiểu Chi, nhưng em luôn cố gắng quên đi cái tên của mình, quên đi quá khứ của mình, quên đi cố hương Hoang thôn của em. Em muốn có một cuộc sống hoàn toàn mới, bởi vậy phải có một cái tên hoàn