LỜI KẾT
Sau khi trở về Thượng Hải, tôi đã hỏi một người bạn làm việc trong công ty đường sắt Thượng Hải. Cậu ấy kể cho tôi nghe mùa đông năm ngoái, chính trong ga tàu điện ngầm mà tôi kí tên bán sách đã xảy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng: khi tàu điện ngầm chuẩn bị vào ga, một nữ sinh viên hai mươi tuổi sảy chân rơi xuống đường ray, bị tàu điện cán chết tại chỗ, tên của nữ sinh đó là – Âu Dương Tiểu Chi.
Cậu bạn không hề để ý thấy, nước mắt tôi đang lặng lẽ chảy xuống. Cho tới tận lúc này tôi mới nhận ra mình đã yêu Tiểu Chi tự lúc nào, yêu một cô gái xinh đẹp đã chết một năm trước.
Đây là một câu chuyện thật thê lương và đẹp đẽ, tôi quyết định viết lại câu chuyện này và sẽ để nó trở thành một cuốn tiểu thuyết xuất sắc. Tôi nghĩ, nếu Tiểu Chi không tới trước mặt tôi vào một buổi tối kí tên bán sách đó, nếu như cô ấy không dẫn tôi tới Hoang thôn, tôi sẽ vĩnh viễn không biết được câu chuyện này. Và trong cái thành phố biển người đông đúc này, cô ấy lại cùng tôi tương ngộ, đó chính là ân tứ mà cô ấy dành cho tôi. Cô ấy nói cô ấy thích tiểu thuyết của tôi, bởi vậy cô ấy mới ân tứ dành cho tôi một câu chuyện và linh cảm tuyệt diệu.
Tôi còn có thể gặp lại cô ấy không?
Mấy hôm sau, trên đường về nhà, rất ngẫu nhiên đi qua một sạp hàng rong, trong lòng bỗng giống như bị nhói đâm một cái, một chiếc sáo đập vào mắt tôi. Tôi lập tức cúi người xuống cẩn thận cầm chiếc sáo lên: dài khoảng ba bốn chục phân, trên thân sáo sơn màu nâu đậm, giữa lỗ sáo có treo những sợi dây màu hồng tím, màng sáo mỏng như cánh ve che lấp trên miệng sáo.
Thật là không thể tưởng tượng nổi, nó thực sự rất giống.
Gió lạnh hoàng hôn thổi tung tóc tôi, tôi run rẩy cầm chiếc sáo, nhẹ nhàng vuốt nó giống như đang chạm vào làn da thiếu nữ. Thanh trúc lạnh toát nhường vậy, một hơi lạnh thấm sâu vào ngón tay và huyết quản khiến