Trước ngày sinh nhật Thiệu Văn, Nhân Nhân dường như đều ở nhà của Thiệu Quần, Lý Trình Tú học tiếng anh chỉ biết cắm cúi làm bài đọc sách, rất ngại mở miệng phát âm, bình thường chỉ khi Thiệu Quần ép anh mới lên tiếng đọc, bởi anh cảm thấy khẩu âm của mình đọc không đúng chuẩn cũng khó nghe, nhưng kể từ sau khi Nhân Nhân đến thì mọi chuyện bắt đầu thay đổi.
Ở nhà hiện tại phần lớn dùng tiếng anh giao lưu, Nhân Nhân học trường song ngữ cho nên nói tiếng anh cũng xem như lưu loát không thành vấn đề, còn Chính Chính lâu lâu nói chuyện cũng được chị dạy cho mấy từ tiếng anh nói mãi cũng nhớ, Lý Trình Tú đạt đến trình độ nghe hiểu nhưng ngại phát âm, anh luôn muốn chờ đến khi mình phát âm chuẩn sẽ nói chuyện, thành ra thường xuyên trốn trong thư phòng len lén nhỏ giọng tập đọc, kết quả Nhân Nhân xuất hiện để trị anh.
Nhân Nhân không chịu trả lời những câu tiếng trung của anh, mà sẽ ép anh mở miệng nói tiếng anh, khi anh lắp bắp nhỏ giọng nói, Nhân Nhân giả bộ giơ một tay lên tai sau đó dùng giọng điệu hệt như bà cụ non nói" You gotta speak louder, I cant hear you." (Cậu nói lớn lên đi, con không nghe được.)
Nếu như anh không chịu nói lớn tiếng, Nhân Nhân vẫn một mực lặp lại, khiến cho Chính Chính cũng ngây ngô học theo Nhân Nhân giơ cánh tay trò xoe nói theo: "speak....louder..
I cant...hear..you."
Thiệu Quần bình thường không nỡ nhìn thấy Lý Trình Tú khó xử, ngay cả những chuyện như phát âm này, nếu như Lý Trình Tú không muốn hắn sẽ không ép, thế nhưng lúc này hai bé con một lớn một nhỏ đều nhìn anh, khiến anh chẳng còn đường lui chỉ đành lắp ba lắp bắp đọc lên bảng từ vựng, Nhân Nhân ở lại hơn nửa tháng, chuyện giao lưu bằng tiếng anh đã không còn gì đáng ngại, rốt cuộc Lý Trình Tú cũng lấy được dũng khí đi đăng ký lớp kỹ năng đọc, lúc trước anh sợ mình quá kém cỏi da mặt mỏng hay ngại bị giáo viên chê cười.
Buổi tối hôm Thiệu Quần đưa Nhân Nhân về nhà, trên đoạn đường đi hắn giơ tay cái khen ngợi cháu gái mình.
Nhân Nhân xoay xoay rubik: "Cậu nợ con một ân tình đó nha."
"Vậy con muốn cậu trả bằng gì?"
"Lần sau con gọi điện tới khóc, khi hai cậu đón con thì cậu nhớ diễn vai phản diện nói với ba mẹ con nha, trước tiên cậu mắng mẹ con một trận, để cho cậu nhỏ ra ngăn cản, diễn một tiết mục chồng chồng ân ái để cho hai người họ xấu hổ là được ạ."
"Mẹ con là chị cậu, cậu sao mắng được?"
"Cậu đừng mắng thật, cậu chỉ cần nói mẹ con là suốt ngày chỉ biết làm việc không quan tâm chồng con, để mẹ con sửa đổi một chút, sẵn tiện cậu nói với ba con, để ba con biết anh chị em trong gia đình bình thường sẽ luôn quan tâm giúp đỡ nhau thôi, chứ không phải bắt ba con gánh hết trọng trách như làm ba vậy."
Thiệu Quần không nhịn được cười, "Nhóc tinh quái, rốt cuộc con giống ai vậy?"
"Đương nhiên là cậu rồi.
Vừa ngầu vừa thông minh!"
Thiệu Quần nhìn cháu gái mình mới tí tuổi đã phải nghĩ đến chuyện tác hợp cho ba mẹ mình, hắn không nhịn được đột nhiên lo lắng tương lai, Lý Trình Tú bảo hắn sinh thêm một đứa mang huyết thống của hắn, nếu như hắn có một đứa con của chính mình có thể đối phó ba và chị mình, thế nhưng còn Chính Chính thì sao? Hắn không muốn con trai mình sau này sẽ chịu thiệt như Nhân Nhân.
"Cậu, cậu đang nghĩ gì vậy ạ?"
"Cậu hỏi con, nếu như ba mẹ con hòa hợp lại muốn sinh thêm con có chịu không?"
"Chuyện này không phải một đứa nhỏ như con có thể quyết định, nếu con nói không chẳng lẽ ba mẹ con sẽ đồng ý không sinh hay sao chứ?"
"Vậy con thật sự không muốn à."
"Đương nhiên không muốn rồi ạ."
"Tại sao?"
"Có em trai em gái đúng là rất vui có thể chơi với nhau, thế nhưng nếu ba mẹ con sinh con trai ra thì nhất định cả hai sẽ thương em nhiều hơn, cậu nhìn thử hôm diễn tiết mục của con đi, ông bà nội con đến chỉ xem anh họ chứ đâu có đoái hoài tới con, xem như nếu ba mẹ con đối xử bình đẳng, thì ông bà nội cùng người trong họ chắc chắn sẽ thích em con hơn, con sẽ cảm thấy ghen tị, thế nhưng những lời con nói ra có tác dụng gì đâu, ai bảo con không phải là người lớn?"
Cục rubik trong tay Nhân Nhân đã xong xuôi năm mặt, cô bé dừng mấy giây lại tiếp tục xoay màn mới: "Cậu ơi."
"Hửm."
"Nếu như ba mẹ con thật sự ly hôn, còn sinh những đứa con khác, ba mẹ có quên mất con không?" Giọng điệu của cô bé như cố kìm lại cơn nức nở.
Xe dừng lại bên ven đường, Thiệu Quần ôm Nhân Nhân xuống xe: "Không đâu, cậu bảo đảm với con, ba mẹ con sẽ không ly hôn."
Thiệu Quần cảm thấy đau lòng cho cháu gái mình, cũng như đau đầu với mâu thuẫn giữa chị gái và anh rể, nhưng chuyện Nhân Nhân thức tỉnh hắn, cùng một mẹ sinh có khi còn phân biệt đối xử, huống chi nói đến chuyện không cùng máu mủ, nếu như hắn thật sự có một đứa con của chính mình, hắn có thể đối xử bình đẳng với hai đứa, thế nhưng còn cha và chị gái hắn thì sao? Hắn có thể giải quyết những vấn đề này một cách êm xuôi không?
Hiện tại Chính Chính ba tuổi hoàn toàn không có gen của hắn, mắt mũi miệng đều hệt như Lý Trình Tú.
Từ xưa đến nay hắn chưa từng nhìn thấy Trình Tú cười một nụ cười đúng