Vào tuần cuối tháng tám, Lý Trình Tú lấy được visa, chuẩn bị ra nước ngoài khám bệnh.
Lý Trình Tú lo lắng cho con trai, Thiệu Quần thu dọn hành lý an ủi anh: "Có chị em, anh sợ gì?"
"Anh không sợ, chỉ là anh! " Lý Trình Tú cúi đầu, bình thường mấy chuyện sắp xếp thu dọn đồ đạc này đều là anh làm, thế nhưng lần ra nước ngoài này ngược lại là Thiệu Quần chuẩn bị tất cả, mà anh không chỉ không nỡ lòng xa con, mà trong lòng còn sợ.
Anh sợ mình ôm ấp hy vọng quá nhiều, cuối cùng lại thất vọng trở về, sống trên đời hơn ba mươi năm anh hiểu, chỉ cần đừng quá ôm ấp hy vọng, thì lúc không có được sẽ không chịu quá nhiều bi thương.
Chuyện lỗ tai anh đã sớm quên rồi, cũng đã tập thành quen, thế nhưng lần này nếu như quả thật đi ra nước ngoài kiểm tra không thể chữa trị thì sao? Sẽ không phải càng khó chấp nhận hay sao?
Lý Trình Tú sượt sượt đứng ở bên giường.
Thiệu Quần thả cuốn hộ chiếu xuống, vòng qua chiếc giường lớn đến cạnh bên anh rồi lại ngồi xuống, nắm lấy bàn tay đang lạnh ngắt của anh ngẩng đầu thương lượng: "Đi thử với em một lần được không anh? Xem như đây là kỳ nghỉ của hai chúng ta đi, từ khi thằng nhóc con kia được sinh ra chúng ta chưa từng đi chơi riêng, anh xem như chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi.
"
"Chơi ở trong nước cũng được mà?"
Thiệu Quần đổi sách lược: "Không phải anh đang học tiếng anh sao? Hiện tại nhân cơ hội ra nước ngoài kiểm nghiệm thành quả học tập, nhìn thế giới bên ngoài, với lại không phải anh đang trong giai đoạn học sao? Chúng ta đi thăm trường bọn họ, không chừng hoàn cảnh mới có thể tiếp thu những thứ mới lạ thì sao?"
"Thiệu Quần, em có kế hoạch khác đúng không?"
Thiệu Quần kéo anh lại ngồi lên đùi mình: "Không phải anh luôn lo sợ Chính Chính bị ba và chị em phát hiện không phải con ruột em sao? Lúc Chính Chính chào đời em lấy danh nghĩa mở một công ty bên đó, lúc đó vốn chỉ đề phòng xảy ra chuyện, mấy năm qua tướng mạo Chính Chính ngày càng giống anh, nếu như tương lai thực sự có chuyện, anh cứ dẫn con đi ra nước ngoài, vừa hay đúng dịp đi xem nhà của chúng ta luôn, thế nhưng em vẫn hy vọng ngôi nhà sau này tốt nhất là dùng khi gia đình chúng ta nghỉ phép thôi.
"
Sau lưng Lý Trình Tú bị Thiệu Quần vuốt ve, anh nhìn đường nét cằm đẹp đẽ của Thiệu Quần,, thực ra anh biết rõ vấn đề của mình, trong đoạn tình cảm này anh cũng sẽ có những lúc chủ động, thế nhưng thường trốn tránh nhiều hơn, nói anh sợ cũng được, không có dũng khí cũng không sao, chỉ là sau kh ở bên cạnh Thiệu Quần anh muốn tiến từng bước thật vững chắc, mỗi khi anh cho rằng bản thân sắp té thì Thiệu Quần sớm đưa tay ra đỡ, khiến cho tháng ngày bên cạnh, anh cũng dần dần được mềm lòng với đối phương.
Lý Trình Tú trầm mặc một lúc mới lên tiếng: "Khi đó em đã tính đến chuyện lâu dài rồi sao?"
Thiệu Quần giật chân ôm anh càng chặt hơn: "Nói chính xác cũng không hẳn, khi đó em luôn nghĩ một ngày nào đó anh không cần em nữa, thế nhưng em biết anh lo cho cuộc sống và việc học của Chính Chính, cho nên thay vì để anh đi tới nơi xó xỉnh nào đó em sẽ tìm một nơi cho anh, ít nhất em sẽ không cần lo lắng anh và con đang chịu khổ ở đâu.
"
Gần đây Thiệu Quần ngày càng điên cuồng bày ra vẻ chân thành, tất cả tính toán của hắn đều thẳng thắng hết với anh.
Lý Trình Tú cố kìm lại trận đau xót nơi đầu mũi, cuối cùng úp sấp chôn mặt