Đến ngày khởi hành, Thiệu Văn dẫn Chính Chính đến sân bay tiễn hai người họ, Chính Chính ôm cổ Lý Trình Tú hỏi: "Ba ba ơi, bố và ba ba đi nửa tháng sẽ quay về với Chính Chính đúng không?"
Lý Trình Tú ôm lấy cái mông tròn xoe của con trai, Chính Chính của hai người họ quả thật lớn nhanh như thổi, hiện tại đã nặng hơn nhiều.
"Ba ba có mang quà về cho Chính Chính không?"
"Chính Chính muốn quà gì?"
"Chính Chính muốn một con gấu trúc thật bự được không ạ.
" Chính Chính khua tay múa chân minh họa chú gấu trúc, gần đây bé con vô cùng yêu thích nó, ngay cả dép bông ông mua cũng có hình gấu trúc.
Lý Trình Tú nhéo mặt con: "Bảo bối, đây là quốc vật của chúng ta mà.
"
"Vậy con có thể nuôi không ạ?"
"Không thể.
"
"Nhưng Chính Chính rất muốn nuôi.
"
"Vậy ba ba mua đồ chơi gấu trúc cho Chính Chính có được hay không?"
Thiệu Văn mua hai ly cà phê nóng cùng hai ly sữa đến lãnh đạm nói: "Muốn gấu trúc thì để tôi xin một con cho Chính Chính nuôi.
"
Lý Trình Tú có hơi bất ngờ: "Quốc bảo có thể nhận nuôi sao?! Không phạm pháp sao?"
Thiệu Quần ôm lấy Chính Chính từ anh: "Chị à, sao chị có thể nhận nuôi được.
"
Thiệu Văn vén váy ngồi xuống "Có quen chỗ nhận nuôi gấu trúc, tầm một triệu tệ, có thể đặt tên cho nó, nếu phòng hộ tốt còn có thể tiếp xúc một chút.
"
Thiệu Quần xoa đầu Chính Chính: "Bảo bối của bố thích gấu trúc tới vậy sao.
"
Chính Chính dụi dụi vào bả vai Thiệu Quần: "Dạ thích lắm, lớn lên con có thể làm chuyên viên chăm sóc gấu trúc không ạ.
"
"Muốn chăm sóc gấu trúc phải có kiến thức về ngành sinh vật học và thú y, con phải học giỏi sau này mới có thể trở thành chuyên viên chăm sóc bọn chúng, hoặc có thể khám bệnh cho bọn chúng cũng được.
"
"Gấu trúc cũng sẽ sinh bệnh sao ạ?"
"Đương nhiên rồi.
"
Thiệu Quần bẹo mặt con: "Bố không thể đón gấu trúc về cho con nuôi, bởi vì gấu trúc là quốc bảo, phải cần chuyên viên thuộc chuyên ngành mới có thể biết cách chăm sóc, thế nhưng bố có thể nhận nuôi một con cho con, sau này con có thể đặt tên cho nó, còn có thể chụp hình chung có được không?"
Lý Trình Tú hơi cất cao giọng: "Không phải tới sở thú nhìn là được sao? Cần gì phung phí như vậy chứ?"
"Con trai thích mà.
" Thiệu Quần nói.
Thiệu Văn nhấp một hớp cà phê, bóp mặt Chính Chính: "Bảo bối thích gấu trúc, cô cho con một con có được không?"
Lý Trình Tú ôm tim, chỉ hai ba câu nói mà cảm thấy đã gần tốn đi không ít tiền!
Trước khi lên đường, Lý Trình Tú còn đang cố gắng tìm cách làm sao ngăn cản hai chị em bá đạo nhà này nhận nuôi gấu trúc, lúc lên máy bay còn sắp xếp lại từ ngữ để thuyết phục.
Thiệu Văn ôm Chính Chính đứng ngay cửa ra máy bay: "Cậu đang định tìm từ ngữ muốn bảo tôi đừng nhận nuôi gấu trúc đúng không?"
Lý Trình Tú bị nói trúng, bèn đỏ mặt xin lỗi.
Thiệu Văn và Thiệu Quần liếc mắt nhìn nhau, hai chị em nhà này không hẹn cùng bật cười, cuối cùng Thiệu Văn dặn dò: "Đến nơi nhớ gọi điện thoại cho chị biết.
"
Thiệu Quần gật đầu để Chính Chính hôn mình mấy cái, Chính Chính tháo lắc tay hình gấu trúc cho bố: "Bố ơi, Chính Chính cho bố chiếc lắc tay hình gấu trúc, lúc về bố nhớ dắt Chính Chính đi xem gấu trúc bự nha.
"
Chiếc lắc tay chính là thứ người bạn nhỏ Chính Chính nhận được bằng bản lĩnh, cái hôm trường có buổi văn nghệ, Chính Chính diễn vai cây đại thụ.
Những bạn nhỏ khác vì diễn tốt mà nhận được phần thưởng, còn Chính Chính dựa vào đáng yêu mà nhận được.
Vào ngày tết thiếu nhi một tháng một đó, Lý Trình Tú đi đón Nhân Nhân, cho nên không kịp xem phần biểu diễn của con trai, cũng may Thiệu tướng quân có ghi hình lại toàn bộ, sau khi trở về hai người dỗ con ngủ xong liền ra phòng khách xem lại màn biểu diễn của con trai.
Chính Chính mặc một bộ quần áo đại thụ đứng nghiêm trên sân khấu, cực kỳ nhập vai diễn một cây đại thụ, thế nhưng bé con đứng còn chưa tới năm phút đồng hồ đã bắt đầu chớp mắt bắt đầu buồn ngủ, cơn buồn ngủ kia ập tới quá mãnh liệt, cuối cùng bé con đầu hàng phải đặt mông bẹp xuống đất, hai bàn chân bé xíu giấu trong bộ đồ cũng duỗi thẳng ra, cằm đặt trên phần hốc cây ngủ gà ngủ gật.
Giáo viên cùng phụ huynh phía dưới nhìn thấy bật cười, cuối cùng lúc phát quà thì trao cho bé con giải đáng yêu nhất.
Lý Trình Tú cười nghiêng ngã vào lòng Thiệu Quần: " Bình thường Chính Chính cực kỳ hoạt bát năng động, lúc nào cũng năng lượng dồi dào, sao diễn cây đại thụ lại mệt đến như vậy chứ?"
"Giáo viên đúng là không biết lựa vai, lẽ ra nên để con chúng ta diễn chú thỏ nhỏ chạy