Lý Trình Tú không quen uống Latte kiểu Mỹ, anh cho hai viên đường vẫn cảm thấy đắng, Thiệu Quần thấy vậy cũng đem đường của mình sang cho anh.
Sau khi thêm một đống đường, anh uống một ngụm tò mò hỏi: "Lúc trước em đi du học ở đây cũng ăn qua những thứ này sao?"
"Đúng vậy, cuối tuần thì đi ăn đồ Trung, lâu lâu chị em sẽ mang qua cho em vài món em thích, thế nhưng đồ ăn ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ ăn không còn ngon nữa.
"
"Mang sang cho em mà em còn kén ăn nữa.
"
"Chỉ có anh làm em không kén ăn thôi.
"
Lý Trình Tú cắn một miếng bánh trứng cười híp mắt: "Vậy về nhà làm món canh chua măng gà tơ.
"
"Lý Trình Tú!"
Buổi sáng trời hạ, dưới cây dù xanh ngát, hai người ngồi trên ghế mây nói cười vui vẻ.
"Ly của em đắng không?"
"Anh muốn nếm thử sao?"
"Không nếm, lần trước anh ở bệnh viện có gọi qua món này, uống cũng không ngon.
"
"Có phải anh ngại gọi rồi không nỡ bỏ không, đã ghét đắng còn uống, uống hồi lát tóc dựng đứng hết.
"
Lý Trình Tú nhai bánh trứng cẩn thận: "Dù sao cũng là tiền mà.
"
"Anh nếm thử của em xem, nói không chừng không giống y anh uống ở bệnh viện.
" Thiệu Quần đẩy ly nước mình qua cho anh.
Lý Trình Tú đứng dậy nhón chân lên tới chỗ Thiệu Quần, tì hai tay vào bàn ngửi thử: "Ngửi đã thấy đắng rồi, anh không uống đâu.
"
"Ly của anh ngọt hơn em sao?"
"Anh bỏ mấy viên đường rồi nhưng thấy cũng không ngọt lắm.
"
Lý Trình Tú cúi đầu khuấy cà phê, dường như đang sầu não tại sao bỏ nhiều đường như vậy vẫn còn đắng chát, gió bên ngoài quán cà phê không ngừng thổi cuốn lấy sợi tóc trên trán Trình Tú lộ ra gương mặt thanh tú dịu dàng động lòng người của anh.
Thiệu Quần nhổm người qua giữ lấy cằm anh đặt lên môi một nụ hôn.
Ngay lúc Lý Trình Tú muốn đưa tay đẩy hắn, Thiệu Quần liền buông lỏng ra, thế nhưng bàn tay vẫn đặt trên cằm: "Nhìn xem xung quanh có ai không?"
Lý Trình Tú nghe lời Thiệu Quần nhìn bốn