Còn mấy tháng nữa là đến kỳ thi, khoảng thời gian này Lý Trình Tú ít khi xen vào việc nhà, toàn bộ người trong nhà cũng biết anh đang tập trung ôn thi cho nên không ai đến quấy rối làm phiền.
Bởi vì một câu nói muốn ăn cơm do Trình Tú nấu, Thiệu Quần bị ba mình dạy dỗ một trận.
Ông trợn mắt: "Mùa gì còn đòi ăn dừa, ta có súng ăn không?"
Thiệu Quần cầm chén cơm chép miệng, song cũng gặp miếng thịt kho tàu cho ba mình: "Con thuận miệng nói thôi mà.
"
"Ngày mai đi dạo mấy cửa hàng xem có gậy kim cô của Tôn Ngộ Không không, có thì mua cho Chính Chính một cái.
"
"Không phải Chính Chính thích Ultraman sao? Giờ đổi sang Tôn Ngộ Không rồi?"
"Mấy thứ tào lao đó xem gì mà xem, mấy thứ tốt vậy ở nước nhà không đủ cho cháu trai ta xem hay sao? Mấy người cũng thật là, ta cho nó xem Tôn Ngộ Không hai hôm thì nó đã thích rồi?"
Thiệu Quần tỏ ra đã hiểu, lần này Chính Chính qua nhà ông được xem nào là Tây Du Ký nào là Tam Quốc Diễn Nghĩa, còn theo ông nghe kinh kịch binh thư, tính ra cũng học tập được không ít kiến thức nước nhà.
Lần này Thiệu tướng quân vẫn nói ông có thể đảm đương việc trông cháu mình, đồng thời cũng nhắc nhở nếu sắp thi thì cứ tập trung học hành, chẳng lẽ ông không chăm nổi một đứa bé hay sao?
Lý Trình Tú bớt đi một trọng trách, thực ra chuyện để cho ông tự mình đưa đón tính ra còn an toàn hơn cả bọn họ, dù sao lần nào cũng có binh lính đi theo, Bắc Kinh an toàn thật, nhưng bản thân người làm cha làm mẹ, khi đọc tin tức hay xem TV cũng mang trong mình tâm lý sợ có thể xui rủi rơi trúng con nhà mình.
Thiệu Quần hiện tại về nhà cũng tự giác, nếu như nhìn thấy thư phòng không đóng cửa, hắn cũng không dám xỏ dép, bởi hắn sợ mình làm ồn ảnh hưởng Lý Trình Tú học tập, lúc hắn thi cử cũng chưa từng khẩn trương như vậy.
Lý Trình Tú không còn cần lo lắng gì, cũng không gặp áp lực cuộc sống, cộng thêm tính cách cẩn thận, thành ra kế hoạch học tập cực kỳ bài bản, mỗi ngày đều tập trung, gần như ít khi có trạng thái lo lắng như bao người, anh đã suy nghĩ cả rồi, nếu có thể thi đậu trong một lần là tốt nhất, vì thi rớt lại phải mất thêm một năm, thứ anh muốn là đi cùng Thiệu Quần cả đời, cho nên không nên quá quan tâm về mấy chuyện vụn vặt.
Điều anh lo lắng duy nhất chính là mỗi đêm trước khi ngủ, anh đều nằm trong ngực Thiệu Quần hỏi: "Chính Chính ngày nào cũng ngủ cùng ba em, nếu như ông ấy nhìn thấy con trai giống anh thì sao bây giờ?"
Thiệu Quần lúc này đã gần chuẩn bị ngủ thiếp đi, hắn trở mình vùi mặt vào đầu Trình Tú mơ màng rầm rì đáp: "Thì sẽ nhìn ra chúng ta dan díu với nhau.
"
"Dan díu cái gì chứ?"
"Em nghĩ đi đâu vậy hả?"
Lý Trình Tú ngẫm nghĩ một chút, hiện tại anh chẳng muốn đi đâu cả, ở đây rất tốt, tuy rằng có nhiều mâu thuẫn không giải quyết, thế nhưng nơi này anh có một "gia đình", có Thiệu Quần, có Chính Chính, có Trà Bôi cùng những người nhà "kỳ quái" nữa.
"Anh muốn sống ở đây.
"
Thiệu Quần ôm