Thiếu niên áo lam lập tức im lặng, những người khác cũng nhao nhao căng thẳng, nhìn tu sĩ trung niên nói chuyện.
Thần sắc Hứa Thanh bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn lên.
- Đã đến giờ khảo thí, tổng cộng ba môn, người thông qua toàn bộ cho 1000 điểm cống hiến, tổng điểm xếp thứ nhất sẽ được ban thưởng thêm, môn khảo thí thứ nhất, là giá trị dị hoá trong cơ thể các ngươi!
- Bây giờ, từng người tiến lên, trình lệnh bài của các ngươi ra, rồi báo họ tên, không được giấu giếm, người nào vi phạm bị tra ra sẽ bị nghiêm trị!
Theo tu sĩ trung niên mở miệng, thiếu niên áo lam kia chớp mắt, là người thứ nhất đi đến quảng trường, trình lệnh bài trong tay, lớn tiếng nói.
- Đệ tử Chu Thanh Bằng, bái kiến tiền bối.
Thanh âm của gã vang dội, rơi vào tai ba người tu sĩ trung niên, bọn họ đều nhao nhao gật đầu.
Sau đó người thứ hai tiến lên, rất nhanh, khi còn thừa lại có sáu người, Hứa Thanh đi đến quảng trường, cung kính trình lệnh bài, sau khi chần chờ một chút, trầm giọng mở miệng.
- Đệ tử Hứa Thanh, bái kiến tiền bối.
Nhưng khi vừa nói xong câu này, Hứa Thanh bỗng có chút hoảng hốt, hắn đã cực kỳ lâu không nói cho người khác biết tên của mình rồi, chuẩn xác mà nói, đã sắp 7 năm rồi.
Giờ phút này nói xong, Hứa Thanh cúi đầu lặng lẽ lui ra phía sau.
Ba người trung niên kia quét mắt nhìn lệnh bài hắn đưa, cũng không chú ý quá nhiều tới hắn.
Cứ như vậy, khi tất cả các người khảo thí đều hoàn thành xong khâu báo danh, môn khảo thí thứ nhất cũng chính thức bắt đầu.
Môn khảo thí thứ nhất rất đơn giản, theo tu sĩ trung niên phất tay, một khối đá màu xanh cao chừng một trượng theo một tiếng oanh trống rỗng xuất hiện, rơi vào trên quảng trường, khiến cho một mảnh bụi bặm bay tứ tán.
- Dựa theo trình tự vừa rồi, từng người tới đây trắc thí, đặt tay vào phía trên là được.
Chu Thanh Bằng lập tức đi lên.
Hứa Thanh lưu ý, thấy sau khi tay của đối phương đè lại trên hòn đá, tảng đá lớn màu xanh lập tức lập lòe tia sáng, bên tầng ngoài nổi lên một bộ hình vẽ cơ thể người.
Bên trong hình vẽ này, sáng lên hơn bốn mươi điểm.
- 42 điểm, không tệ, thông qua.
Tu sĩ trung niên ở một bên gật đầu, gọi người tiếp theo lên.
Trong thần sắc của Chu Thanh Bằng có chút đắc ý, lui ra phía sau vài bước, chăn chú quan sát những người khác.
Rất nhanh, theo mọi người lần lượt khảo thí, Hứa Thanh cũng nhìn ra một chút manh mối.
Điểm số càng nhiều, đại biểu giá trị dị hoá trong cơ thể càng lớn, trong đó có mấy người vượt qua 100 điểm, bị đánh giá là không hợp cách.
- Ta hẳn là một điểm cũng không có...
Hứa Thanh nheo mắt lại, hắn không muốn ngày đầu tiên ở chỗ này lộ ra liền trạng thái của bản thân trong khi không biết bất luận cái tình huống gì, cái này không phù hợp với tính cách của hắn.
Nhưng vô cùng bình thường cũng sẽ ảnh hưởng tới sự lựa chọn của tông môn, vì vậy Hứa Thanh trầm ngâm cúi đầu nhìn cái bóng của mình, chậm rãi điều khiển một tia rất nhỏ, khiến cho nó dung nhập trong cơ thể.
Mà ngay khi hắn không ngừng rút ra dị chất, một tiếng kinh hô từ bốn phía truyền đến.
- 34 điểm, ưu dị!
Thanh âm của người tu sĩ trung niên lộ ra một tia chấn động, Hứa Thanh cũng lập tức ngẩng đầu, thấy một nữ hài niên kỷ bằng hắn không sai biệt lắm đang đứng gần tảng đá đó.
Quần áo của cô bé này không khác biệt lắm với hắn, trên mặt cũng vô cùng bẩn, hiển nhiên cũng là một thập hoang giả.
Nàng hình như rất khẩn trương, cúi đầu không dám nhìn người, sau khi cúi đầu về phía tu sĩ trung niên, liền rất nhanh đi qua một bên.
- Nàng hình như là gọi là Lý Tử Mai.
Hứa Thanh nhớ tới tên của đối phương lúc trước, thu hồi ánh mắt, sau đó đi thẳng về phía trước, khi đến gần tảng đá, hắn thần sắc bình tĩnh giơ tay lên, đặt vào phía trên.
Theo tia sáng lập lòe, ở trên hiện ra hình vẽ hình người, hơn mười cái quang điểm chậm rì nổi lên, hình như có chút bất ổn, còn đang lóe lên.
- 43 điểm, không tệ, thông qua.
Tu sĩ trung niên quét tới, gật nhẹ đầu.
Hứa Thanh vội vàng thu hồi tay phải, đi qua một bên, dị chất trong cơ thể vừa rồi bị hắn đè xu0'ng, không bị cái bóng hút đi, giờ phút này đang nhanh chóng dung nhập vào bên trong cái bóng, biến mất không thấy gì nữa.
43 điểm, cái thành tích này không tính là ưu dị, nhưng cũng không kém, Hứa Thanh cảm thấy như vậy được rồi.
Trên thực tế cũng đúng là như thế, hơn