Thần sắc Hứa Thanh ngưng tụ, lập tức quay đầu nhìn lại, tức thì thấy trên một toà nhà kiến trúc hình tháp ở xa, một đạo hắc ảnh phun ra máu tươi, đang đạp không bay nhanh.
Tuy chấn động linh năng trên người có chút hỗn loạn, nhưng khí tức Trúc Cơ trên người vẫn khiến cho tâm thần Hứa Thanh chấn động.
Mà sau lưng người này, là một người trung niên mặc đạo bào màu tím, thần sắc không giận mà uy, khí thế như cầu vồng, coi như là cách rất xa, nhưng chấn động linh năng vẫn bốc lên như hỏa diễm vậy, càng thêm cường hãn.
Người trung niên mặc áo bào tím này gào thét từ trên không trung bay tới gần, sau đó trực tiếp giơ tay lên, một cây trường thương bỗng nhiên xuất hiện ở trong tay gã, sau đó hung hăng quăng ra.
Hư không dường như bị tạc nứt ra, tạo thành chấn động ầm ầm khuếch tán về bốn phía, cái thanh trường thương kia dưới sự ma sát tạo ra thiêu đốt, hóa thành một con hỏa long, lao thẳng đến bóng đen đang bỏ chạy.
Từ xa nhìn lại, bầu trời tựa như bị xé nứt, khiến cho tia sáng của hỏa long trở lên vô chói mắt và rực rỡ tươi đẹp.
Tốc độ cực nhanh, nháy mắt phá không, trong âm thanh gào thét sắc bén, thế như chẻ tre trực tiếp xuyên thấu lồ|\|g ngực của cái bóng đen kia, mang theo thân thể kia, phịch một tiếng ghim vào trên lớp gạch xanh trên đường, dấy lên một cơn bão trùng kích, quét ngang bát phương.
Gọn gàng, dễ như trở bàn tay! Một màn này, khiến cho tâm thần Hứa Thanh chấn động mãnh liệt, bóng đen bị đối phương chém giết, trong cảm thụ của Hứa Thanh, không sai biệt lắm với lão tổ của Kim Cương tông.
Mà một thương của trung niên mặc áo bào tím vô cùng cường đại, hắn tự hỏi nếu như mình gặp phải, cũng sẽ không có chút cơ hội nào để tránh né, nhất định sẽ chết.
- Là Ti trưởng!
- Đi!
Giờ phút này, thần sắc những người đệ tử của Bộ Hung ti bên cạnh hắn đều rất hưng phấn, không để ý tới Hứa Thanh nữa, mà từng kẻ triển khai tốc độ cao nhất, lao thẳng đến chiến trường.
Cho đến khi bọn họ đi xa, chấn động trong nội tâm cùng với phong thái một thương kia vẫn tràn đầy ngập trong đầu của Hứa Thanh, sau một lúc lâu, hắn thở sâu, trong mắt lộ ra khát vọng.
- Không biết đến khi nào, ta cũng có thể như thế!
Hứa Thanh thì thào, nhìn thật sâu về địa phương mà trung niên mặc áo bào tím biến mất, quay người bước nhanh đi.
Hắn cảm nhận được nơi này vào ban đêm không yên ổn, giờ phút này tăng nhanh tốc độ, sau khi đi qua nửa canh giờ, rốt cuộc tìm thấy được bến cảng thứ 79.
Bên trong bến cảng khác với bên trong thành trì, ánh sáng nơi đây rất mờ tối, tuy có thị vệ tuần tra, mặc dù cũng mang theo cảnh giác, nhưng khi gặp phải người đi đường, lựa chọn của bọn họ đều là tránh đi, hiển nhiên thứ mà bọn họ cảnh giác không phải là vì trật tự, mà là vì phòng ngừa bản thân bị người khác gây tổn thương.
Sau khi nhìn thấy Hứa Thanh, bọn họ cũng là như thế, sau khi quét mắt, liền không hề muốn dò hỏi gì, lập tức rời xa.
Hứa Thanh cảnh giác nhìn qua những người tu sĩ đi tuần tra, trầm mặc xuống, hắn coi như lại tăng thêm một chút nhận thức đối với sự hung hiểm của Thất Huyết Đồng.
Giờ phút này, hắn chậm rãi tới gần bến cảng, gió biển ở nơi này rõ ràng càng thêm ẩm ướt, trong lúc nghe tiếng bọt nước tiếng lên xuống, có thể trông thấy bến cảng hình móng ngựa thứ 79,