Ánh mắt Hứa Thanh lạnh như băng, bỏ qua con dao găm trên tay đối phương, tay phải duỗi ra với tốc độ nhanh hơn, một phát bắt được cánh tay kẻ đâm tới, theo sức mạnh luyện thể trong cơ thể bộc phát, giật mạnh một vòng, lập tức liền khiến thân thể của tu sĩ vọt tới trực tiếp xoay tròn.
Trong lúc người này hoảng sợ cùng không cách nào tin, thân thể của gã bị Hứa Thanh trực tiếp đập vào trên boong thuyền.
Oanh một tiếng, máu tươi văng khắp nơi, trong thân thể người này đột nhiên chui ra một cái xúc tu có máu thịt, mang theo d1ch nhờn nhanh chóng lao tới phía Hứa Thanh, khí tức ẩn chứa trong đó đã vượt qua Ngưng Khí tầng năm, đạt đến tầng sáu.
Hứa Thanh mặt không cảm xúc, hư ảnh của Khôi ở phía sau bỗng nhiên lộ ra, trực tiếp trấn áp.
Oanh một tiếng, cái xúc tu kia lập tức tê liệt, tan vỡ ra.
Đã mất đi xúc tu, tên tu sĩ này phun ra ngụm máu tươi, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, còn muốn vùng vẫy, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, tay trái Hứa Thanh cầm một con dao găm, đặt vào trên cổ người này.
Dao găm rất lạnh, cắt rách một lớp da, chỉ cần hơi dùng sức, liền có thể cắt đứt yết hầu.
Một màn này, để cho thân thể tên tu sĩ này chấn động, ánh mắt nhìn Hứa Thanh lộ ra sự sợ hãi.
- Tại sao ngươi phải che giấu bản thân? Còn cái xúc tu vừa nãy trên người ngươi là cái gì?
Hứa Thanh lạnh lùng nhìn tu sĩ trước mắt, đặt ra câu hỏi.
- Đây là cánh tay ta cấy ghép từ trên người hải chương (bạch tuộc biển), có thể gia tăng chiến lực của ta, cũng có thể giúp cho ta giấu kín khí tức của mình vào trong biển, bên trong tông môn có rất nhiều người đều làm như vậy, vị sư đệ này, ta có thể nghĩ biện pháp để bù đắp lần ra tay này, ta cũng bởi vì điểm cống hiến không đủ, nhưng ta chỉ cần nhận một cái nhiệm vụ, ngày mai...
Ngay khi tu sĩ đang vội vã mở miệng, nhưng không đợi gã nói xong, con dao găm trong tay Hứa Thanh chợt cứa một cái.
Ánh mắt của tên tu sĩ này lập tức trợn to, không đợi tiếng kêu thảm thiết truyền ra, đã bị Hứa Thanh một tay đặt vào trên miệng, toàn thân run rẩy, máu tươi trong cổ gã phun ra, khiến cho cả Pháp Chu bị nhuộm hồng cả một mảnh.
Mấy thời gian hô hấp sau, thân thể của gã không nhúc nhích nữa.
Hứa Thanh nhìn quanh Pháp Chu trở nên dơ bẩn, nhíu mày, lấy ra Hủy Thi Tán rắc khắp nơi, cho đến khi thi thể hóa thành máu loãng, bốn phía cũng không có bất luận đệ tử nào của ngọn núi thứ bảy xuất hiện.
Hình như mọi người cũng đã tập mãi thành thói quen đối với chuyện thế này.
Giờ phút này có gió biển thổi vào, mang theo mùi tanh của biển cùng mùi máu tanh, tràn ngập ở bốn phía quanh Hứa Thanh, hắn nhặt