- Ngươi không nên cả ngày nghiêm mặt như vậy, ở trong này, ngươi phải học được hai kiểu khuôn mặt, nói cách khác, ngươi sống không lâu.
Đội trưởng đội 6 nhìn Hứa Thanh.
Hứa Thanh trầm mặc, suy tư một chút, cảm thấy lời này cũng có chút đạo lý, vì vậy cố gắng điều chỉnh toàn bộ khuôn mặt của mình, nhưng trải qua bảy năm, khiến cho hắn rất khó hoàn toàn cải biến trong khoảng thời gian ngắn.
- Được rồi, ngươi chậm rãi điều chỉnh đi.
Đội trưởng đội 6 bất đắc dĩ cười cười, y cảm thấy mình chiêu mộ được một tên quái thai rồi, vì vậy mua mấy quả táo ở bên cạnh, nhưng không cho Hứa Thanh quả nào.
Hứa Thanh nhìn, cũng mua 2 quả.
- Nói một chút về chức trách về Bộ Hung ti của ngọn núi thứ bảy chúng ta nhé, Bộ Hung ti của ngọn núi thứ bảy cũng chỉ làm một chuyện, đó chính là giết người.
Trong lúc nói lời này, đội trưởng đội 6 thấy ven đường có một kẻ lang thang.
Tùy ý ném 2 linh tệ đi qua, kẻ lang thang kia rất là cảm kích.
Hứa Thanh ngắm nhìn kẻ lang thang kia, đối phương không phải tu sĩ, vì vậy đáy lòng dư vị chính là lời nói của đội trưởng, hỏi một câu.
- Giết hung đồ?
Đội trưởng đội 6 gặm một quả táo, rặc rặc nuốt xuống, biểu cảm hương vị rất là ngọt ngào, tùy ý mở miệng.
- Bảo hộ bình dân không bị đệ tử cùng với thế lực ác xâm phạm, khiến cho bọn họ ở bên trong thành cố gắng được lợi, sau đó giao nạp phí lưu lại, bảo vệ trị an cơ bản, đây là chuyện cần làm của Tuần Tra ti, nhưng khi bọn họ gặp phải sự tình không thể xử lý được, ví dụ như đối mặt với hạng người liều mạng vượt biên cùng với hạng người hung tàn, liền cần Bộ Hung ti chúng ta ra tay.
- Cho nên thứ Bộ Hung ti chúng ta đối mặt, đều là nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm, hao tổn cực lớn, lúc trước khi ngươi tới, đội 6 đã thay đổi không biết bao nhiêu người, có rất nhiều người làm nhiệm vụ bị chết, có rất nhiều bị người bí mật tiêu diệt, cho nên tiếp đến ngươi phải cẩn thận.
- Nhưng Bộ Hung ti chúng ta cũng có phúc lợi, đó chính là đãi ngộ không tệ, vả lại là ngành duy nhất có thể bắt tội phạm truy nã đổi tiền.
Nói xong, đội trưởng lại cắn một miếng táo.
Hứa Thanh nhìn một chút quả táo trong tay, trầm mặc một lát, rất nghiêm túc hỏi một câu.
- Sau khi giết xong đối phương, vật phẩm thuộc về ai?
- Hả?
Đội trưởng đội 6 quay lại, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá Hứa Thanh vài lần, trên mặt lộ ra một nụ cười.
- Có chút ý tứ, ngươi là người mới đầu tiên sau khi nghe giới thiệu của ta, liền hỏi ra một câu như vậy.
Như vậy ta cũng sẽ nói thêm vài lời với ngươi, hạng người hung tàn cùng người vong mệnh, sau khi ngươi một mình giết được, chiến lợi phẩm chính là của ngươi, nếu mọi người cùng nhau động thủ, dĩ nhiên là phải phân phối.
- Mặt khác, ở bên trong thành chủ, có một số người ngươi nhìn thấy, tốt nhất nên tránh đi, bọn họ không thể gây.
Đội trưởng đội 6 nói xong, một ngón tay chỉ về đầu đường xa xa, chỗ đó có một người thanh niên mặc đạo bào màu tím nhạt, đang ngạo nghễ đi qua đám người, bước vào một cái cửa hàng, chủ cửa hàng cung kính đi ra ngoài nghênh đón.
Mọi người chung quanh thấy đạo bào trên người gã đều xuất hiện thần sắc kính sợ, nhao nhao cúi đầu, ngay cả một chút đệ tử tuần tra cũng đều như vậy.
Dường như khi người này xuất hiện, như là thần tử đi vào phàm trần, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Đôi mắt Hứa Thanh ngưng tụ.
- Ngươi phải nhớ kỹ, bên trong chủ thành