Hình dạng của khối thú cốt này tựa như một cái móc, to bằng lòng bàn tay, toàn thân màu đỏ, lập lòe quang mang kỳ dị.
Cẩn thận nhìn, có thể thấy tầng bên ngoài có một chút đường hoa văn từ thiên nhiên.
Những đường hoa văn này giống như ẩn chứa một chút đạo uẩn ở bên trong, có thể tự động hấp thu linh năng đến từ bát phương, hóa thành từng sợi gió, vờn quanh bốn phía bàn tay của Trương Tam.
- Tiên cốt của phi sí ngư? Cái đồ chơi này mà phối hợp với trận pháp, sẽ có thể tăng thêm tốc độ của Pháp Chu, cũng không tệ lắm, tiểu tử Trương Tam hôm nay tại sao hào phóng như vậy.
Đội trường đội 6 ăn quả lê trong tay, ngồi xổm ở bên người Trương Tam, dùng bờ vai đụng vào Trương Tam một chút, cười mở miệng.
- Hứa Thanh sư đệ mới tới, ta làm sao cũng phải biểu thị một chút.
Trương Tam biểu cảm thuần phác nói.
Hứa Thanh không có tiếp nhận lễ vật này, mà nhìn đội trưởng, trưng cầu ý kiến của đối phương.
Hắn cảm thấy sở dĩ Trương Tam làm như vậy, không phải bởi vì chính mình, đại khái là bởi vì đội trưởng.
Trông thấy ánh mắt của Hứa Thanh, đội trưởng nở nụ cười.
- Cầm lấy đi, gã cho ngươi cái này, là để cho ngươi biết, về sau không có việc gì thì ít tới nơi này bắt hung đồ.
Hứa Thanh nghe vậy liền liếc mắt nhìn Trương Tam, Trương Tam chất phác cười một cái.
Hứa Thanh nhẹ gật đầu, tiếp nhận xương cá, tò mò quan sát một phen, sau đó để vào trong túi áo.
Sau khi suy nghĩ một chút, hắn cũng học bộ dạng của đội trưởng, ngồi xổm ở một bên, nhưng bảo trì khoảng cách nhất định.
Nhìn thấy Hứa Thanh làm như thế, nụ cười của Trương Tam càng thêm thuần hậu.
- Trương Tam, dạo gần đây nơi này có cái gì dị thường không?
Đội trưởng ăn xong quả lê trong tay, lại lấy ra một quả đào, cắn.
Hứa Thanh lập tức lưu ý, nhìn Trương Tam.
Trương Tam từ trên người lấy ra một tẩu thuốc, đặt vào trong miệng hút một hơi, sau đó gõ gõ trên mặt đất, khói thuốc hạ xuống mặt đất hóa thành một khuôn mặt người, cùng với một nhóm chữ.
- Bến tàu phía nam, dạo gần đây có rất nhiều gương mặt mới.
Đội trường đội 6 như có điều suy nghĩ, vỗ vỗ bờ vai Trương Tam, nở nụ cười về phía Hứa Thanh.
- Tiểu sư đệ, ngươi đi về trước đi, hôm nay hết việc rồi, nhớ kỹ ngày mai đừng tới trễ.
Hứa Thanh nghe vậy, biết rõ hai người này là có lời muốn nói với nhau, vì vậy gật đầu, chắp tay về phía đội trưởng cùng Trương Tam, sau đó quay người rời đi.
Giờ phút này đã là buổi chiều, ánh mặt sáng trời tán lạc trên người hắn, khiến cho toàn thân chiếc đạo bào màu xám bắn ra sắc thái chói mắt, hai người phía sau hắn, cũng ngẩng đầu đưa ánh mắt ngóng nhìn theo hắn đi xa Cho đến khi Hứa Thanh đi xa, đội trưởng cười mở miệng.
- Người mới này như thế nào? Ngươi hôm nay hiếm khi hào phóng a.
- Người mới? Ngươi