Việc xảy ra trong đêm hôm đó, khiến cho Hứa Thanh rất bực, hắn vốn không muốn ngày đầu tiên đi đến Thất Huyết Đồng liền giết người, nhưng hết lần này tới lần khác đối phương lại giá họa cho hắn.
Nếu không phải tu vi và chiến lực của Hứa Thanh mạnh mẽ, đổi thành những người khác, sợ là trong đêm bị giá họa, sinh tử khó liệu.
Cho nên giờ phút này hắn xuất thủ, liền như sét đánh, mà theo thanh âm của hắn truyền ra, tiếng kêu thảm thiết của nữ tử cũng chợt liền thu lại, toàn thân run rẩy, nhưng nàng biết rõ ưu thế bản thân là nữ tử.
Cũng hiểu rõ, đối với nam nhân mà nói, một người nữ tử hoảng sợ, sẽ khiến hoặc nhiều hoặc ít người thương cảm, vì vậy càng khuyếch đại biểu cảm hoảng sợ của mình thêm một chút.
Hứa Thanh mặt không cảm xúc, vừa nhấm nuốt viên kẹo hồ lô cuối cùng ở trong miệng, vừa đi về phía đối phương, đồng thời không quên cảnh giác bốn phía, xem đối phương có phải có đồng lõa hay không, mà theo hắn tiêu sái tới, người qua đường bốn phía đã sớm kéo xa khoảng cách.
Dù trong đó có mấy người có tu vi thấy nàng kia thê thảm, muốn nhúng tay, nhưng sau khi chú ý thấy khí tức Hứa Thanh không tầm thường, đều nhanh chóng bỏ đi ý niệm trong đầu.
Mắt thấy Hứa Thanh đi tới, thân thể của nữ tử bị xuyên thấu bàn chân, cố ý càng ngày càng run rẩy, mồ hôi tràn ngập trên trán, nàng nhận ra thanh âm của Hứa Thanh.
Trên thực tế, từ ngày nàng hãm hại Hứa Thanh, sau khi phát hiện ánh mắt cùng với sự tàn nhẫn khi xuất thủ của đối phương, nàng vẫn rất là cảnh giác, nàng cũng rất rõ ràng, mình đã trêu chọc phải một tồn tại rất kinh khủng.
Cho nên mấy ngày nay nàng đều trốn, không hề ra ngoài, nhưng hôm nay nàng cảm thấy có lẽ đã trôi qua đầu ngọn gió rồi, tồn tại kinh khủng kia đại khái như rồng sang sông, ban ngày sẽ không dám lỗ ma~ng.
Cho nên nàng mới ra ngoài, nhưng vô luận nàng nghĩ như thế nào, cũng không ngờ tới mình sẽ gặp phải đối phương.
Gặp phải thì cũng đành, nàng tự tin có chạy trốn, dẫu sao nàng có thân phận bình dân, có tuần tra ti chịu trách nhiệm trị an, nàng an toàn dưới quy tắc.
Nhưng nhìn thân ảnh đi đến bên cạnh mình rồi ngồi chồm hổm xuống, giờ phút này nàng bỗng nhiên có một loại trực giác, sợ là không đợi tuần tra ti đến, chính mình liền phải chết ở chỗ này.
Vì vậy nàng hoàn toàn biểu hiện ra đặc thù của nữ tử khiến cho người ta thương cảm, thân thể run rẩy cùng ánh mắt tràn đầy sợ hãi, muốn kéo dài thời gian.
- Đừng giả bộ.
Hứa Thanh ngồi xổm xuống trước mặt nữ tử, rút cây tăm trúc từ trên bàn chân của đối phương ra.
Đau nhức kịch liệt cùng với tâm tư bị đối phương vạch trần, tất cả khiến cho sự hoảng sợ trong ánh mắt của cô gái chân thật hơn, cũng chú ý tới, giờ phút này đối phương cách mình rất gần, đáy lòng nàng quẩy người một cái, nắm chặt tay phải giật giật, nhưng vẫn không dám vung phấn độc trong tay ra.
Mà đúng lúc này, xa xa bên đầu đường có tiếng rít truyền đến, một đội tu sĩ tuần tra ti tuần tra ở đây đã chú ý tới tình huống nơi đây, đang nhanh chóng chạy đến.
Ánh mắt nữ tử này lập tức lộ ra hy vọng.
Nhưng rất nhanh, khi Hứa Thanh lấy ra huy chương