Thời gian trôi qua, mưa gió càng lớn hơn.
Tiếng gió thổi ô ô tựa như tiếng thút thít nỉ non, xoay quanh bên trong chủ thành Thất Huyết Đồng, du tẩu tới mỗi một con đường, mỗi một con ngõ hẻm, hòa với bầu trời nước mưa, lần lượt gặp nhau, lần lướt hỗ trợ với nhau.
Tiếng gió cũng đã rơi vào trên đường Bản Tuyền, rơi quanh bốn phía Hứa Thanh.
Nước mưa đập vào gạch ngói, phát ra từng tiếng tí tách, những cơn gió cũng không cam chịu yếu thế, thổi trường sam của hắn bay phất phới.
Mà Hứa Thanh đứng dưới mái hiên, dường như không bị mưa gió quấy rầy, cả người hắn đều dung nhập vào trong bóng tối, giống như một kẻ săn thú vậy, không hề nhúc nhích, lạnh lùng ngóng nhìn về phía trước.
Hắn rất kiên trì, hô hấp đều đặn, không nóng không vội.
Cứ như vậy, lại trôi qua một canh giờ, lúc này các ngôi nhà đều đã dập tắt đèn dầu, cả ngôi thành lâm vào bóng tối đen nhánh và yên tĩnh, chỉ có tiếng nước mưa sàn sạt truyền ra, lúc này từ bên trong khách sạn có một đạo thân ảnh chậm rãi lộ đầu ra.
Đó là một người tu sĩ trung niên mặc trường bào màu đỏ, thân hình ở dưới áo bào giống như rất cường tráng, bờ vai cực rộng, chỉ đứng ở nơi đó đã làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách.
Người này chính là Thanh Vân Tử.
Chấn động linh năng trên người gã cũng không tầm thường, giống như đã đạt đến Ngưng Khí tầng chín, hình như rất mạnh.
Nhưng loại mạnh này, chỉ là nói với tiểu thế lực và tiểu tông môn mà thôi, đối với đệ tử Thất Huyết Đồng mà nói, riêng công pháp khác biệt, đã kéo xa căn bản của hai bên rồi, mà có thể sinh tồn ở trong chủ thành Thất Huyết Đồng hung tàn này, thì chỉ cần Ngưng Khí tầng bảy, đã có thể trấn áp Ngưng Khí tầng thứ chín ở tiểu tông môn như gã.
Cho nên gã rất cẩn thận khi ở bên trong chủ thành Thất Huyết Đồng.
Giờ phút này, trong cửa khách sạn, đầu tiên gã quan sát khắp nơi, sau khi xác định không có nguy hiểm, mới thử phóng ra một bước, vừa bước ra khỏi khách sạn, cả người trong chớp mắt nhoáng một cái, lập tức muốn rời đi trong đêm mưa.
Nhưng ngay khi đi ra chưa tới năm bước, sắc mặt Thanh Vân Tử bỗng nhiên biến đổi, dường như gã có một loại thiên phú khi đối mặt với nguy hiểm vậy, mặc dù không nhìn thấy Hứa Thanh, nhưng hình như đã nhận ra nguy cơ, mạnh mẽ xoay người lại, lao thẳng về khách sạn.
Chân mày Hứa Thanh hơi nhíu lại, hắn vốn định đợi cho đối phương chạy xa thêm một chút nữa mới động thủ, nhưng đối phương cảnh giác rất cao, ánh mắt hắn lúc này lóe lên quang mang lạnh lùng, cất bước đi ra.
Tốc độ cực nhanh, cả người hắn bỗng như một đạo thiểm điện, xuyên thẳng qua bên trong nước mưa.
Mưa rơi ở trước mặt hắn trở nên vô cùng chậm chạp, cả con đường trong một cái chớp mắt vang lên tiếng nổ tung.
Nước mưa lần lượt vang lên tiếng phanh phanh, thân ảnh Hứa Thanh tựa như một mủi tên rời cung, thế như chẻ tre, lao thẳng đến Thanh Vân Tử đang ở bên ngoài khách sạn.
Sắc mặt Thanh Vân Tử đại biến, gã nhìn thấy Hứa Thanh, cảm nhận được tốc độ kinh khủng hắn, càng cảm nhận được khí tức của biển cấm đến từ trong cơ thể đối phương đang trấn áp toàn thân mình, khiến cho linh năng của gã đình trệ, nội tâm gã lập tức chấn động mãnh liệt, nguy cơ sinh tử trong thời khắc này ầm ầm bộc phát.
Mắt của gã trong khoảnh khắc trở lên đỏ thẫm, cắn chót lưỡi để kích phát bí pháp, cưỡng ép vận hành tu vi, khiến cho tốc độ của bản thân thoáng cái tăng vọt, mắt thấy sẽ nhảy vào trong cửa lớn của khách sạn.
Mà trong khoảnh khắc này, bên trong cửa lớn của khách sạn, lão đầu đang hút tẩu thuốc cũng xuất hiện ở chỗ đó, trong màn khói lửa sáng tối, nhìn thẳng đến vị trí Hứa Thanh.
Trong nháy mắt tiếp theo, trong mắt Thanh Vân Tử tràn ngập tơ máu, cách cửa lớn khách sạn chỉ có nửa bước, chỉ cần giơ chân phải giơ lên sẽ lập tức bước vào, nhưng một đạo hắc mang với tốc độ nhanh hơn, nháy mắt tới gần, mang theo hàn quang cùng linh năng nồng đậm khí tức của biển cấm, phá vỡ màn phòng hộ của Thanh Vân Tử, sau đó xuyên qua bàn chân phải đang giơ lên của gã.
Tốc độ cực nhanh, lực trùng kích