Nhìn theo bóng dáng Hứa Thanh đi xa, ánh mắt của lão đầu trong khách sạn lập lòe sát cơ, nhưng cho đến khi bóng Hứa Thanh tan biến ở đầu đường, lão cũng không lựa chọn ra tay.
Mà im lặng, sát cơ trong mắt cũng chậm rãi biến mất.
Một con mãng xà cực lớn từ trên xà ngang trên nóc nhà rủ xuống, lướt tới bên cạnh lão đầu, trong miệng truyền ra từng tiếng ọt ọt ọt ọt, tựa như đang nói gì đó.
- Tại sao ta không được giết hắn?
Con mắt lão đầu đảo một vòng.
- Tiểu tử này có chút tà môn, cho ta cảm giác rất nguy hiểm, trừ phi vận dụng đòn sát thủ!
- Ọt ọt ọt ọt.
- Ngươi mới là phế vật, cả nhà ngươi đều là phế vật! Chỉ biết ăn ăn ăn, ngươi đặc biệt chỉ có biết ăn thôi sao… được rồi, ăn đi.
Lão đầu nói mấy câu, mãng xà bên người bỗng nhiên lao ra, cắn một cái tới thi thể Thử Đạo Nhân, chợt nuốt vào, lúc này mới chậm rãi bò về trên xà nhà.
Mà giờ khắc này, Hứa Thanh trong đêm đã đi thẳng đến Bộ Hung ti, quen việc dễ làm, lấy được 15 khối linh thạch, sáng sớm liền đi đến một tiểu đi3m bình dân mở sớm.
Uống một chén sữa đậu nành nóng hầm hập, ăn mấy cái bánh, dưới sự đề cử mời chào nhiệt tình của người chủ quán, Hứa Thanh do dự một chút liền xa xỉ hơn chút, mua thêm 3 quả trứng.
Sau khi ăn xong toàn bộ, lúc này mới cẩn thận về tới nơi cập bến, đi vào bên trong Pháp Chu của mình.
Chuyến này không chỉ thu hoạch mặt ngoài 15 viên linh thạch, mà ở trong túi da của Thử Đạo Nhân còn có 1 khối linh thạch cùng với vài vật lẫn lộn, Hứa Thanh dựa theo giá cả bến cảng tính một chút, phát hiện cũng có 2-3 món có thể bán đi được.
- Vẫn là phương pháp này kiếm lợi nhiều nhất.
Hứa Thanh thì thào, bắt đầu tu luyện.
Một ngày trôi qua rất nhanh, sau khi bóng đêm phủ xuống, Hứa Thanh mở mắt ra, hôm nay không phải ca trực đêm của hắn, nhưng Hứa Thanh vẫn đi ra khỏi Pháp Chu, một đường đi tới gần phía đường Bản Tuyền.
Nếu như ôm cây đợi thỏ có thể kiếm được tiền, vậy thì Hứa Thanh dự định làm thêm mấy lần.
Cứ như vậy, nửa đêm, thân ảnh Hứa Thanh lần nữa xuất hiện ở trên con đường Bản Tuyền, sau khi đi một vòng, hắn không có dừng lại ở nơi hôm qua đứng, mà thay đổi một vị trí khác nhìn về phía khách sạn, sau đó không hề nhúc nhích.
Nhưng lúc này, cũng không lâu lắm, còn chưa thấy tội phạm truy nã, nhưng Hứa Thanh đã thấy lão đầu khách sạn.
Lão đầu từ khách sạn đi ra, cho đến khi đi tới cách một trượng phía trước Hứa Thanh liền dừng lại, thần sắc âm trầm, nhìn chằm chằm Hứa Thanh.
- Tiểu tử, ngươi một lần rồi lại thêm một lần khiêu khích, thật sự cho rằng lão phu không dám xuất thủ sao?
- Không phải.
Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.
- Ngươi!
Mắt thấy bộ dáng này của Hứa Thanh, lão đầu nhất thời không biết phải nói cái gì, sau một hồi khá lâu, lão nghiến răng mở miệng.
- Ngươi đến cùng muốn làm gì? Mỗi ngày đều ngồi xổm nơi đây sao?
Hứa Thanh