Thời gian một ngày cứ như vậy trôi qua, Hứa Thanh nhận được 20 khối linh thạch, cũng không đi tới đường Bản Tuyền nữa, lão đầu ở khách sạn kia có hiềm nghi mượn đao giết người, Hứa Thanh đã bắt đầu tìm cách làm sao có thể lặng yên không một tiếng động tiêu diệt đối phương.
Chỉ là chuyện này có chút khó, cho nên Hứa Thanh không có ý định xuất hiện trước khi ra tay, sẽ làm đánh rắn động cỏ.
Tinh lực trong khoảng thời gian này của hắn ngoại trừ dồn vào tu hành, cũng là dùng linh thạch mua tài liệu đắt đỏ, nâng cấp Pháp Chu của mình lên.
Khiến cho Pháp Chu cấp 2 đã tăng lên hai cấp độ, đạt đến trình độ chắc chắn cấp 4.
Hình dáng của Pháp Chu lúc này cũng đã biến đổi lớn, chiều dài cùng độ rộng chẳng những gia tăng lên rất nhiều, quan trọng nhất là thân thuyền đã không còn chỉ có những mảnh lân phiến như vật tổ bao phủ nữa, mà đổi thành lân phiến chân chính.
Rập rạp vô số lân phiến, cả chiếc Pháp Chu ở trên mặt biển, thoạt nhìn hệt như một đầu cá sấu lớn chân thật, hầu như đã không quá khác nhau nữa rồi, phía trên cũng càng hung tàn cuồng bạo hơn, nhất là cái đầu cá sấu, tựa như đã có linh tính, hai mắt điêu khắc lộ ra một tia thần thái.
Đó là bởi vì Hứa Thanh mua hai khối bàn nham thạch để gia trì chắc chắn, thay thế hai mắt, khiến cho phòng thủ của chiếc thuyền này càng thêm toàn diện.
Nguyên bản mui buồm màu đen, cũng đã trở thành một cái phòng, thuyền có cửa khiến cho Hứa Thanh có cảm giác càng thêm an toàn.
Mà con thuyền cấp 4 như vậy ở bên trong bến cảng, cũng không phải người người đều có, tuy rằng Hứa Thanh đều lựa chọn tài liệu cấp thấp, nhưng vẫn dẫn đến một vài ánh mắt để ý ở cảng 79.
Chuyện này không có biện pháp, dù lúc luyện chế hắn đã yêu cầu chủ cửa hàng ẩn đi một chút, nhưng hiệu quả cũng không phải rất lớn, cho nên Hứa Thanh chỉ có thể càng cẩn thận cảnh giác hơn mà thôi.
Mà cũng may, cảnh giác và cẩn thận đã là thói quen nhiều năm của hắn rồi, đã trở thành một bộ phận trong sinh hoạt của hắn.
Đồng thời, Pháp Chu tăng lên nhanh chóng cũng khiến cho kế hoạch ra biển của hắn được tăng tốc nhanh hơn không ít.
Tất cả đều làm cho Hứa Thanh càng ngày càng chờ mong đối với Pháp Chu, mặc dù tiêu hao xa xỉ, nhưng hắn cảm thấy rất đáng.
Về phần Triệu Trung Hằng, mấy ngày nay cũng không thấy gã có phản ứng gì, giống như đã bị đội trưởng uy hiếp rồi vậy.
Đồng thời, Bộ Hung ti trong khoảng thời gian này biểu hiện ra rằng mình không hề đi tìm tòi Dạ Cưu, nhưng bầu không khí trong đó rõ ràng khẩn trương hơn, khiến cho Hứa Thanh cảm thấy tấm lưới bao trùm đám Dạ Cưu sắp