Đánh chết một tên đầu sỏ bên địch, có thể nhận được 80 linh thạch, thậm chí có thể còn có công lao không thể tưởng tượng phía sau.
Nếu như tên đầu sỏ bên địch này không gặp phải Hứa Thanh, cũng không ra tay đánh nhau với hắn, vậy thì cũng bỏ đi.
Nhưng hắn đã đánh cho tên đầu sỏ này trọng thương, mắt thấy sắp bắt được kẻ địch, thì đối phương lại cưỡng ép tập kích chém giết mình để đoạt công lao, loại sự tình này, làm cho trong mắt Hứa Thanh lập tức tràn ngập sát cơ.
Nhưng giờ phút này đuổi theo thì đã không còn kịp nữa rồi, vả lại quả phù bảo biến thành đại thủ màu lam cũng đang gào thét đến ở phía sau lưng Hứa Thanh.
Mắt thấy người thiếu niên nhân ngư tộc sẽ đắc thủ, Hứa Thanh lập tức bấm niệm pháp quyết, bên người thiếu niên nhân ngư lập tức xuất hiện rất nhiều giọt nước, hóa thành một con sứa cực lớn, gào thét tấn công gã.
- Chút tài mọn!
Tên thiếu niên nhân ngư tộc cười lạnh, thân ảnh không dừng lại chút nào, ngoài thân thể lóe lên tia sáng, lập tức biến ảo thành một tầng phòng hộ, mặc kệ con sứa tới gần oanh kích, lớp phòng hộ kia rất mạnh, khiến cho con sứa oanh kích đến liền tự tan vỡ.
Nhưng hắn hiển nhiên đã xem thường con sứa của Hứa Thanh.
Theo con sứa tan vỡ, thân thể nó biến thành vô số giọt nước, không hề tiêu tán, mà nhanh chóng hội tụ, lại tạo thành một cái lưới lớn, bao phủ toàn bộ người thiếu niên, gắt gao kiềm chế gã tại chỗ.
Một màn này, để cho người tên thiếu niên nhân ngư tộc nhăn mày lại, tốc độ khó tránh khỏi chậm một chút, bỏ lỡ cơ hội chụp được đầu sỏ bên địch, để cho tên đầu sỏ bên địch trốn ra ngoài ba trượng.
Hứa Thanh mượn nhờ cơ hội này, chợt xông người lên, không thèm né tránh cái đại thủ sau lưng đang gào thét đến, mặc kệ cái đại thủ do phù bảo biến thành oanh kích vào trên người.
Oanh, một tiếng nổ mạnh vang lên.
Hứa Thanh tràn máu tươi ra, nhưng mượn sự trùng kích của bàn tay kia, tốc độ thân thể được tăng thêm, trong nháy mắt lao nhanh ra, chớp mắt đã vượt qua thiếu niên nhân ngư tộc, hóa thành một đạo tàn ảnh lao thẳng đến tên đầu sỏ bên địch.
Khi tới gần hắn ngay lập tức giơ tay phải lên, que sắt màu đen lập lòe hàn mang.
Nhưng giờ phút này, người thiếu niên cũng đã chém bỏ được ràng buộc, trong ánh mắt lập lòe hàn mang, khóe miệng lộ ra nét cười lạnh, lập tức phất tay ném ra lưỡi dao sắc bén hình cánh quạt như hồi nãy về phía Hứa Thanh, từ đằng xa gào thét đến, vang lên âm thanh kinh người, đoạt trước Hứa Thanh gào thét thẳng về phía tên đầu sỏ bên địch.
Mắt thấy lưỡi dao sẽ tới gần!
Thời khắc mấu chốt, que sắt hóa thành tia sáng màu đen, lấy tốc độ nhanh hơn, như một tia chớp màu đen, trong tiếng gió rít bén nhọn chói tai, thế như chẻ tre mà đoạt trước cánh quạt, đâm thẳng vào gáy của tên đầu sỏ bên địch, xuyên suốt đầu qua mi