- Là ảo giác?
Hứa Thanh nheo mắt lại, nhìn cái bóng thật sâu một hồi, giơ tay lên sờ vào nơi khối thủy tinh màu tím bị vùi sâu vào trong ngực, trong ánh mắt có hàn mang lóe lên, hắn đã thử nhiều lần cảm thụ, biết rõ khối thủy tinh màu tím có tác dụng trấn áp và giam cầm đối với cái bóng.
Giờ phút này bất kể là nó có sống hay không, Hứa Thanh cảm thấy, trước trấn áp một chút thử xem.
Vì vậy hắn thử nghiệm tràn linh năng trong cơ thể vào bên trong khối thủy tinh màu tím, quá trình có chút không lưu loát, Hứa Thanh thử mấy lần mới thành công, mà một cái chớp mắt khi hắn vừa thành công, toàn thân hắn hiện ra ánh sáng tím lóng lánh, hình thành lực lượng trấn áp, nổ vang bắn về phía cái bóng trên mặt đất.
Cái bóng trong nháy mắt vặn vẹo, giảm bớt đi một chút.
Hứa Thanh cẩn thận nhìn một chút, đáy lòng thoả mãn.
Hắn không muốn hao tâm tổn trí suy đoán xem đối phương có sống hay không, coi như là mình suy đoán sai lầm, cái bóng cũng không có khả năng có linh tính, làm nhiều cũng chỉ lãng phí một chút linh năng mà thôi, vì vậy sau khi liên tục thao tác trấn áp mấy lần, hắn mới bỏ qua.
Cuối cùng hào quang trong ánh mắt mới thu liễm lại, điềm nhiên ngẩng đầu như không có việc gì, thu hồi hai tờ phù bảo trước mặt.
Hắn tiếp tục kiểm tra túi trữ vật lần nữa, cuối cùng lấy ra các vật phẩm khác nhau, phía trước là một tấm hải đồ, ký hiệu bên trong vô cùng kỹ càng, so với hải đồ mà đệ tử ngọn núi thứ bảy chế tạo còn toàn diện và chi tiết hơn rất nhiều.
Bên trong thậm chí còn đánh dấu ra vị trí Nhân Ngư Đảo, sau khi Hứa Thanh xem xét, cảm thấy giá trị của vật này sợ là không hề ít hơn so với tờ phù bảo.
Dù sao đối với đệ tử dùng biển để tu hành mà nói, hải đồ càng toàn diện, thì mạo hiểm lại càng nhỏ, thu hoạch cũng sẽ càng lớn.
Tin tức, nhiều khi còn có giá trị lớn hơn so với linh thạch.
Mà vật phẩm sau cùng, khiến mức độ chú ý của hắn thậm chí cũng đã vượt qua phù bảo, bởi vì vật ấy!
Hắn đã gặp qua, vả lại cũng có một cái.
Đó là một cái khối sắt lớn như bàn tay bằng kim loại, như cái hộp, nhưng cũng không phải là cái hộp.
Nhìn khối sắt trước mặt, Hứa Thanh mở ra túi trữ vật của mình, cũng lấy ra một cái.
Khối sắt của hắn, là hắn thu được từ trên người Mã Tứ trong doanh địa thập hoang giả, về sau Bàn Sơn cũng bởi vì tham lam vật này, cho nên cố ý cho Hứa Thanh cơ hội xuất thủ, nhưng đã nuốt hận.
Lúc này hắn lấy hai cái khối sắt này để cùng một chỗ, sau đó Hứa Thanh cẩn thận quan sát, phát hiện vô luận nhìn chúng nó như thế nào, cả hai đều giống nhau như đúc.
- Đây rốt cuộc là cái gì?
Đáy lòng Hứa Thanh rất là ngạc nhiên, ánh mắt chậm rãi nheo lại.
Mấy ngày này hắn đã đi qua phần lớn cửa hàng ở trên bến cảng, nhưng cũng không phát hiện loại vật phẩm này, nhưng vô luận là sự tham lam của Bàn Sơn lúc trước, hay là vật này bây giờ được để trong túi trữ vật của thiếu niên người cá