Lúc này đang là buổi trưa, là lúc ánh mặt trời chiếu gắt gao nhất.
Hứa Thanh đi trên phố, đáy lòng tự nói với mình, về sau nếu có gì có thể giúp đỡ được, nhất định sẽ giúp đỡ Trương Tam một chút, báo đáp nhân tình lần luyện thuyền này, còn có Quỷ Dục Hấu của Chu Thanh Bằng, đợi thời điểm thích hợp, mình cũng có thể giúp một tay hồi báo lại đối phương.
Mặc dù bây giờ còn không thấy được bộ dạng Pháp Chu sau khi luyện chế, nhưng Hứa Thanh cảm giác, Pháp Chu mà Trương Tam luyện chế, nhất định tiêu hao hơn 200 linh thạch.
Sau khi ghi nhớ việc này vào sâu dưới đáy lòng, Hứa Thanh cũng đang quan sát đám người bên ngoài cùng hoàn cảnh bốn phía, cùng nhau đi tới, hắn cũng không nhìn ra hôm nay và ngày xưa có bất kỳ chỗ nào khác biệt.
Hình như...
Thiếu niên nhân ngư tử vong, cũng không khiến cho bên trong chủ thành hiện lên bất luận cái gợn sóng nào, bên Bộ Hung ti cũng là như thế, đương nhiên, cũng có thể là bây giờ người biết được không nhiều lắm.
Hứa Thanh vừa suy tư, vừa đi về phía Hải Chí Quán.
Hải Chí Quán, là nơi mà mỗi một người đệ tử lần đầu tiên ra biển nhất định phải đi tới đây trước.
Bởi vì Hải Chí Quán là nơi chứa đựng tài liệu ghi chép cực kỳ trân quý, là nơi tập hợp vô số ghi chép toàn diện về các loại chuyện kỳ quái cùng vô số thông tin về hải thú, của vô số đệ tử Thất Huyết Đồng ra biển những năm trước trải qua.
Giá trị cực kỳ kinh người.
Cho nên không thể thác ấn lại, muốn xem chỉ có thể tốn một chút phí tổn, sau đó đích thân đến đọc.
Ngoại trừ thứ này, nếu như đệ tử ra biển gặp phải sự tình gì kỳ dị hoặc là hải thú mới, cũng có thể đến báo cáo cho Hải Chí Quán, sau khi thẩm tra và xác định tính chân thật, sẽ ban thưởng xa xỉ cho ngươi, mà tin tức càng trân quý thì thường thường ban thưởng cũng càng phong phú.
Chỉ bất quá, trừ phi là có vật chứng minh vô cùng xác thực, chứ nếu chỉ là tin tức phiến diện, bởi vì không cách nào đi phán đoán thiệt giả, cho nên thời gian thẩm tra thường thường cũng rất lâu, mấy trăm năm cũng không phải là không có, chính điều này cũng đã ngăn cản sạch những người có ý đồ thêu dệt vô cớ để lừa gạt ban thưởng.
Mà những tin tức không được chứng thực này cũng không được xếp vào Hải Chí Quán.
Những tin tức có thể được xếp vào trong ghi chép của Hải Chí Quán, đều là chân thật vả lại đã được nhiều lần chứng minh là đúng.
Cho nên Hứa Thanh xem rất nghiêm túc, hắn biết rõ bất luận một cái tin tức nào ở đây cũng có thể vào thời khắc mấu chốt bảo vệ chính mình một mạng.
Mà mục tiêu khi ra biển, Hứa Thanh cũng đã xác định rồi.
Hắn lấy được hải đồ trên biển từ trên túi trữ vật của người thiếu niên nhân ngư, hải đồ rất là toàn diện và chi tiết kỹ càng, sau khi Hứa Thanh nghiên cứu đã quyết định mục tiêu cuối cùng của lần ra biển lần này, là một cái đảo đánh dấu ở trên hải đồ.
Hòn đảo này nằm ở sau một mảnh quần đảo tên là Tây San, chỗ đó rất nhiều đá ngầm, rất là hung hiểm, bởi vì là gần đó là nơi lột da của hải tích, cho nên bị xưng là đảo Hải Tích.
Mà bản thân hải tích lại hung tàn ít thấy, thuộc về sinh vật quần cư, phần lớn ở trong biển sâu, chỉ khi lột da mới ra khỏi biển, sau khi da của nó lột ra phải được thu hoạch trong thời gian cực ngắn mới có giá trị, thời gian hơi lâu liền tiêu tán hết linh tính, không đáng một đồng.
Cho nên người ngoài muốn thu được, khó khăn cực lớn.
Càng bởi vì trình độ phòng hộ vượt xa tài liệu đồng loại, cho nên thuộc về đẳng cấp cao trong tài liệu Pháp Chu, không phải tài liệu trung cấp và cấp thấp có thể so sánh, Hứa Thanh đã từng gặp ở trong cửa hàng của ngọn núi thứ sáu, chỉ là da của hải tích