Trên bầu trời, mây đen dần dần che lấp mặt trăng, biển cấm cũng biến thành một mảnh đen nhánh.
Ngay cả ca khúc tiễn đưa cũng chầm chậm không dám quấy rầy nữa mà vội vàng rời sân, đỉnh núi trở lên im lặng như có áp lực nào đó đang xâm nhiễm tới vậy.
Cho đến khi một tiếng thê lương bén nhọn kêu lên, phá vỡ đêm tối, xé toang khoảng khắc yên tĩnh này.
Tâm thần của tất cả mọi người đều ở trong tích tắc này tỉnh lại.
Hứa Thanh mở hai mắt ra.
Hắn nhìn thấy từng đạo thân ảnh đang gào thét lao tới bốn phía, mục tiêu chính là những người tu sĩ lấy được da hải tích vào ban ngày, giết chóc ngay lập tức bộc phát.
Ba phương thu được da hải tích khác xử lý như thế nào, Hứa Thanh không có chú ý, giờ phút này hắn đang nhìn bảy tám đạo thân ảnh đang từ bốn phía cấp tốc vọt về phía mình.
Ánh trăng mông lung không che được lãnh mang trong mắt của Hứa Thanh, cảnh ban đêm ảm đạm, nhưng không thay đổi được sát ý bên trong thần sắc của hắn, hầu như trong chớp mắt khi một vài thân ảnh lao đến, Hứa Thanh liền động thủ.
Đêm tối là lúc dễ che giấu và tập kích người khác, nhưng bọn họ không biết được, Hứa Thanh càng ưa thích đêm tối hơn so với bọn họ.
Trong chốc lát, thân ảnh Hứa Thanh liền tan biến khỏi tán cây.
Cùng lúc đó, bên trong bảy tám tên tu sĩ lao đến, có ba vị ở gần trong một cái chớp mắt, thân thể bỗng nhiên chấn động, mi tâm một vị trong đó trực tiếp vỡ vụn, một cái que sắt màu đen mang theo sự tàn khốc và lạnh lẽo như băng, trực tiếp xuyên thấu đầu gã.
Còn có một vị, trong lúc máu tươi phun ra mơ hồ thấy thân ảnh Hứa Thanh chợt lóe lên phía trước.
Người thứ ba thê thảm nhất, đây là một thân thể dị tộc mập mạp, nháy mắt khi gã tới gần tán cây, một thanh dao găm sắc bén lại từ sau lưng gã duỗi ra, hung hăng cắt một đường thông suốt trên cổ của gã.
Lực đạo vô cùng lớn, khiến cho thi thể chia lìa, máu tươi phun trào.
Cho đến giờ phút này, tiếng kêu chói tai thảm thiết mới từ trong miệng hai vị khác truyền ra.
Gọn gàng chém giết ba vị, thân thể Hứa Thanh chợt rút lui, đụng vào trên người đạo thân ảnh thứ tư đang thi pháp, kẻ này là một tu sĩ nhân tộc, tiếng nổ vang lên, bộ n9ực của gã lõm xuống, cả người phun ra máu tươi ngã xuống.
Còn lại ba vị tu sĩ, mắt thấy một màn này, lập tức hít sâu một hơi.
- Các ngươi thi pháp, ta tới kiềm chế hắn!
Một tên dị tộc trong đó gầm nhẹ một tiếng, thân thể tên dị tộc này thấp bé, như là đứa trẻ năm tuổi, nhưng giờ phút này, khi gã cất bước, thân thể lại chợt bành trướng lên, trực tiếp hóa thành một người cao hơn một trượng, gào thét lao về phía Hứa Thanh.
Thần sắc Hứa Thanh như thường, không thèm để ý dị tộc tới gần chính mình, cũng không đi để ý tới hai người tu sĩ dị tộc ở sau lưng đối phương đang bấm niệm pháp quyết, mà tay phải giơ lên, chợt sờ.
Bốn phía lập tức kêu ô...ô...n...g lên một tiếng, từng giọt sương sớm từ cây cỏ ở bốn phía bỗng nhiên bay lên, nháy mắt hội tụ thành từng đạo sợi tơ, đan dệt thành một cái lưới vòng tròn chằng chịt.
Dưới ánh trăng, từng sợi nước nhỏ hiện ra lãnh mang, bao phủ ba vị tu sĩ này, đồng thời lấy Hứa Thanh làm trung tâm, đột nhiên co rút lại.
Thanh âm vù vù lập tức truyền ra, sắc mặt hai tên tu sĩ thi pháp đại biến, thân thể bị lưới bằng nước chằng chịt đụng chạm, linh năng phòng hộ của bọn họ căn bản là không cách nào chống cự, trực tiếp liền vỡ vụn, mà thân thể của bọn họ, cũng bị lưới nước chằng chịt xuyên thấu đi qua, bị cắt thành từng mảnh nhỏ, đã trở thành đống thịt nát trên đất.
Về phần tên dị tộc biến thân cao lớn hơn một trượng lúc này đang vọt tới phía Hứa Thanh, sắc mặt của gã trắng bệch, trong ánh mắt lộ ra hoảng sợ, vừa muốn mở miệng, nhưng sau một khắc, toàn thân gã trực tiếp hiện lên màu xanh đen, âm thanh ô ô che mất yết hầu, lảo đảo ngã