Trên đỉnh ngọn núi thứ bảy, Thất gia lạnh lùng nhìn về phía biển khơi, rất lâu sau mới thu hồi ánh mắt.
- Nào, tiếp tục đánh cờ.
Người tôi tớ dạ vâng, sau khi bày xong bàn cờ, gã chần chờ một chút, sau đó thấp giọng nói.
- Thất gia, chỗ Tam điện hạ và tiểu hài tử!
Thất gia liếc mắt nhìn tên tôi tớ, nhàn nhạt mở miệng.
- Ngươi có vẻ quan tâm tới tên tiểu hài tử man di kia.
Người tôi tớ cúi đầu, không nói gì.
- Thiên tính của lão Tam là không từ thủ đoạn, bình thường nó luôn hiện ra vẻ mặt ôn hòa, nhưng trên thực tế thì trong lòng nó không hề có cảm tình gì, đây cũng là phương pháp khiến nó có thể trổ hết tài năng, đi từ dưới núi đi đến trước mặt lão phu, cũng là chỗ mà ta xem trọng nó.
- Về phần tiểu hài tử có thể nhìn thấu tâm tư của lão Tam hay không, hay có thể từ chỗ đó suy nghĩ ra một chút ý vị nào đó hay không, thì phải xem tâm trí của hắn rồi, ở trong loạn thế này, người ngu dốt sẽ không sống được quá lâu.
Thất gia nói xong, nhìn về phía bầu trời tảng sáng trước bình minh, bầu trời chỗ đó đã dần hừng sáng.
Dưới bầu trời, bên trong cảng thứ 79, Hứa Thanh ngồi trên boong thuyền Pháp Chu, trong mắt mang theo trầm ngâm, theo mặt trời dần dần mọc lên, tia nắng ban mai xua tán đêm tối, một khắc chiếu vào trên người hắn, ánh mắt Hứa Thanh liền biến thành thâm sâu.
- Một, 30 năm trước thi đấu ở đảo của nhân ngư tộc, từ đó về sau nhân ngư tộc liền trở thành minh hữu, quan hệ song phương dĩ nhiên là bằng mặt không bằng lòng, vả lại hôm ấy ở cửa hàng của ngọn núi thứ sáu, khi thiếu niên nhân ngư trông thấy Nhị điện hạ, biểu cảm liền trở nên tràn đầy sợ hãi, điều này nói rõ có khả năng 30 năm trước Nhị điện hạ đã giết chóc rất nhiều nhân ngư tộc.
- Hai, đệ tử của Phong chủ ngọn núi thứ bảy chắc có lẽ sẽ không vi phạm ý của sư tôn bọn họ ở bên ngoài, thái độ của Nhị điện hạ đối với nhân ngư tộc đã nói lên vấn đề, nếu như vậy thì Tam điện hạ giết nhân ngư tộc, cũng không phải không thể hiểu được!
- Như vậy, tại sao Tam điện hạ lại muốn mời nhân ngư tộc tới Thất Huyết Đồng? Nhưng vừa đến liền giết!
Vả lại còn làm như là tiến hành trước mặt ta?
- Đây là Tam điện hạ có mục đích riêng, nếu ta là Tam điện hạ, vào tình huống như thế nào thì ta sẽ làm như thế, và trong tình huống thế nào ta sẽ đi giết người trước mặt người khác?
Hứa Thanh nheo mắt lại, sau một lúc lâu, trong lòng hắn cũng đã có đáp án.
- Chỉ có một loại tình huống, ta muốn dùng nhược điểm của nhân ngư tộc để đi vơ vét tài sản của nhân ngư tộc, cho nên mới làm như vậy, nếu như không có nhược điểm thì ta cũng sẽ tự chế tạo ra một chuỗi nhược điểm! Đồng thời lại giết người trước mặt ta, là bởi vì ta muốn tăng giá trị của việc giết chóc càng cao hơn, vừa vơ vét được tài sản của nhân ngư tộc, đồng thời lại bán ra ngoài được một cái nhân tình thì coi như là có lợi nhất rồi.
- Điều kiện tiên quyết, là cái người được bán nhân tình này phải có giá trị.
Hứa Thanh nhớ tới đội trưởng cười nhạt nhắc một màn trên đảo Hải Tích cùng mình, đối phương rõ ràng có một chút con đường thăm dò tin tức mà mình không biết.
Đội trưởng có thể có, nói không chừng Tam điện hạ cũng có.
Mặt khác, Hứa Thanh nhớ tới hôm ấy lúc mình chạy trốn khỏi đảo Hải Tích, khí tức trên mặt biển khóa chặt vào mình, lúc đó hắn ở dưới đáy biển nên không nhìn thấy là ai, nhưng giờ phút này trong mắt hắn lộ ra một tia sáng, đã có càng nhiều suy đoán hơn nữa.
- Nếu như mà Thất Huyết Đồng cho phép chuyện này phát sinh, vậy liền có thể nói rõ!
Thất Huyết Đồng muốn đánh nhân ngư tộc rồi!
- Vô luận như thế nào, cũng phải ly khai một đoạn thời gian!
Hứa Thanh không xác định phân tích của mình có phải hoàn toàn chính xác hay không, cho nên hắn vẫn dự định rời khỏi một đoạn thời gian, nhìn xem việc này có phải tồn tại thật hay không, nếu như sau đó tất cả mọi việc đều gió êm sóng lặng, như vậy mình trở lại cũng không muộn.
Dẫu sao hắn cũng chỉ kém một bước cuối cùng là có thể trở thành tu sĩ Ngưng Khí tầng mười, từ nay về sau nếu như đột phá đến Trúc Cơ, hắn đã có thể có đủ tư cách lên núi, còn có được thêm quyền phân