Giờ phút này khi Hứa Thanh đi vào cái doanh địa thập hoang giả, ánh mắt hắn thu hồi từ trên những cái lều ở bốn phía, nhìn về phía xa xa, chỗ đó có trên trăm thập hoang giả đang hội tụ thành một đám, từng người đang hưng phấn gào thét, tiếng ồn ào lúc trước hắn nghe được, chính là từ trong miệng đám người này truyền ra.
Mà thứ bị bọn họ vờn quanh, khiến cho bọn họ đang hưng phấn, là một cảnh tượng vô cùng tàn nhẫn.
Chỗ đó, đang tiến hành một cuộc tranh tài.
Một cuộc đấu mà trông như là trận cắn lộn của những con chó vậy, có bảy tám thân ảnh quần áo tả tơi, gầy còm như củi, đang toàn lực chạy nhanh, trên thân thể bảy tám người này tràn đầy khí tức dị chất nồng đậm, phần lớn làn da trên người đều có màu xanh đen, hiển nhiên đều ẩn chứa dị chất mãnh liệt, đều cách giây phút dị hoá không xa.
Trong mắt của bọn họ cũng mang theo sự tuyệt vọng và điên cuồng vô cùng, mà nơi bọn họ thi đấu chạy nhanh, là một con đường phủ kín những cục đá sắc bén và những mảnh vỡ đao kiếm.
Khi dẫm lên trên sẽ đau nhức kịch liệt và máu tươi phun ra, có thể khiến cho người ta phát cuồng.
Mà phía trước của bọn họ, nơi cuối cùng của cuộc thi đấu này, thình lình chỗ đó đặt một viên Bạch Đan có rất nhiều những điểm lấm tấm.
Đối với những người dị hoá nghiêm trọng như thế này mà nói, một viên Bạch Đan có lẽ không cách nào cứu mạng bọn họ, nhưng ít nhiều cũng có thể kéo dài được một ít thời gian, kéo dài hơi tàn.
Mà khi đó, có lẽ có thể khiến cho bọn họ có thêm cơ hội lấy được những viên Bạch Đan khác.
Cho nên, cho dù là khi bọn họ đang chạy nhanh, bất kể mặt đất tràn ngập máu tươi, từng người đều run rẩy đến cực hạn nhưng ý chí muốn sống vẫn để cho bọn họ điên cuồng chạy thật nhanh, đây là thi đấu như đua chó, cũng là đua ngựa.
Từng tiếng rống mang theo hưng phấn cùng tàn nhẫn vang vọng truyền ra từ những thập hoang giả ở bốn phía trường đua, bọn họ hiển nhiên đều đang đánh cược vào những người này.
Hứa Thanh nhìn tất cả, cho đến khi thấy một người trong đó sắp dị hoá, kéo lấy máu tươi chạy tới nơi cuối cùng, sau khi cướp được viên Bạch Đan một cái liền nuốt vào, những người dự thi còn lại nhao nhao tuyệt vọng, lại bị người kéo về nơi khởi điểm, lại có một viên Bạch Đan khác được đặt lên, một trận cuộc đua lại tiếp tục tiến hành.
Mà thập hoang giả ở bốn phía, có người vui vẻ thỏa ý, có người chửi bới không ngừng, nhưng rất nhanh theo màn so tài mới lại bắt đầu, bọn họ cũng đều nhao nhao đặt cược lần nữa.
Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Kim Cương tông đang ở.
Cùng lúc đó bên ngoài doanh địa trăm dặm, ở bên trong đỉnh núi đại điện Kim Cương tông, sắc mặt lão tổ Kim Cương Tông khó coi ngồi ở chỗ kia, mang theo một chút tức giận, khoa tay muốn nói lại thôi với tông chủ.
- Ngươi cho là lão phu thật sự nguyện ý tới địa phương cứt chim cũng không có như thế này sao, nhưng nếu như ta không di chuyển tới đây thì có thể làm gì được nữa!
- Con ả thúi trên ngọn núi thứ bảy của Thất Huyết Đồng kia quá mức ác độc, vì nhận lỗi với ả mà ta phải lấy ra hơn phân nửa tài sản tích góp cả nửa đời của mình!
Vẻ mặt của lão tổ Kim Cương Tông hiện lên sự bi phẫn, ngồi ở chỗ kia thì thào nói nhỏ.
- Còn có tên tiểu hài tử, hắn cũng coi như đã quật khởi ở trong Thất Huyết Đồng, nếu không chuyển đi, chẳng lẽ chờ hắn đột phá Trúc Cơ xong liền chụp chết ta sao!
- Dựa theo kinh nghiệm trong vô số sách cổ mà lão phu đọc qua, sự tình lần này,