Trong hộp ngọc có một viên đan dược đang bị hòa tan, cùng với non nửa hộp là nước thuốc, mùi thuốc lập tức tràn ra bao phủ khắp cả cái động đất.
Hứa Thanh không biết Linh Kình Đan là đan dược gì, nhưng hắn hiểu rõ về dược thảo, sau khi ngửi qua một cái, suy nghĩ của hắn lập tức chuyển động, phân biệt ra từng thành phần trong đó.
- Bán Phong Hoa, Bách Thảo Diệp, Tô Hợp Tử!
Còn có Thanh Tương Hương, Lăng Tiêu Hà!
Hứa Thanh thì thào, tay phải giơ lên như là bắt lấy một đám mùi hương, đưa vào trong mũi cẩn thận ngửi ngửi.
- Còn có Hải Kim Nê!
Ánh mắt Hứa Thanh biến thành vẻ thâm thúy, nhìn về hộp ngọc cách đó không xa, đáy lòng bắt đầu phân tích.
Thành phần đan dược này cực kỳ phức tạp, rất khó để có thể đoán ra toàn bộ thành phần thảo dược chỉ từ mùi hương bên trong của nó, chỉ có thể đoán ra được mấy vị chủ dược bên trong.
Nhưng mà lấy tạo nghệ độc đạo và tri thức phối hợp dược thảo của hắn, hắn vẫn có thể cảm nhận được công hiệu đại khái của vật này chủ yếu là để bồi bổ, dẫu sao vạn vật đều ẩn chứa linh năng nhất định, nhất là thực vật.
Nguyên lý thuốc bổ trên thực tế chính là dùng phương thức đặc thù lấy linh năng bên trong thảo dược chảy ra ngoài, sau đó hóa thành dược liệu mà tu sĩ có thể hấp thu tăng lên tu vi và lực lượng.
- Bên trong đan dược này còn có mấy vị thuốc, ẩn chứa một chút mùi máu tanh, không biết là vật gì, tên của đan dược có một chữ Kình, chẳng lẽ là máu của động vật trên biển?
Hứa Thanh trầm ngâm, sau đó giơ tay phải lên cách không một trảo, hộp ngọc lập tức bay tới, rơi vào trong tay của hắn.
- Mặc dù không biết là cái gì, nhưng nếu chỉ là thúc giục cho nó tăng tốc hòa tan mà nói, ta vẫn có thể làm được.
Hứa Thanh nheo mắt lại, lấy ra một chút thảo dược từ trong túi trữ vật, sau khi suy tư một hồi liền bắt đầu điều phối, gia nhập thêm dược thảo vào trong hộp ngọc.
Thời gian trôi qua, mấy canh giờ sau, đêm tối phía ngoài lần nữa phủ xuống, gió tuyết hình như còn muốn lớn hơn so với ngày hôm qua, bao trùm đại địa, che lấp hết thảy dấu vết trên mặt đất, cũng hoàn toàn bao phủ cái động đất mà Hứa Thanh lựa chọn ẩn nấp này.
Chỉ có tiếng gió nghẹn ngào nức nở là lớp tuyết phủ không cách nào hoàn toàn ngăn cản được, chúng nó vẫn mơ hồ truyền đến từ phía lối vào, vang vọng bên tai Hứa Thanh, hắn mở mắt ra nhìn hộp ngọc trước mặt.
Viên đan dược đã được hòa tan hơn phân nửa ở bên trong hộp ngọc đã hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, giờ phút này nó đã được dung hòa hoàn toàn, hóa thành một bộ phận nước thuốc, mà dịch thể thuốc này có màu sắc rất là thanh khiết, thoạt nhìn rất là thanh tịnh, mùi thuốc nồng đậm cũng biến thành thanh đạm.
Nhìn qua hộp nước thuốc, Hứa Thanh cầm lấy xong trực tiếp uống một hớp.
Trong chớp mắt khi nước thuốc theo yết hầu rơi vào trong bụng, một cỗ sóng nhiệt khó có thể hình dung nháy mắt liền từ trong cơ thể hắn ầm ầm tản ra, cỗ sóng nhiệt này hóa thành sự so sánh khác biệt mãnh liệt cùng băng hàn bên ngoài, giờ phút này cả người hắn tựa như nổ tung, sóng nhiệt trực tiếp khuếch tán tới mỗi một đường kinh mạch trên toàn thân Hứa Thanh, càng hòa vào bên trong máu thịt.
Toàn bộ thân thể của hắn vào thời khắc này dường như đều đang hô hấp vậy, chúng đang ra sức hấp thu linh năng ở bên trong chỗ nước thuốc.
Thân thể Hứa Thanh chấn động, ánh mắt lộ ra ánh sáng kỳ lạ, hắn cảm nhận được dược hiệu kinh người của viên thuốc này, cũng đã tin ba phần lời của lão tổ Kim Cương Tông nói.
Nhất là bản thân vốn có sức chống cự với độc, khiến cho giờ phút