Đối mặt với sự khiêu khích của Huyết Ảnh, sát khí trong mắt Loan Nha càng nồng đậm, nàng quay người nhìn về phía Lôi Đội.
Lôi Đội thần sắc như thường, khẽ nói một câu.
"Thập Tự.
"Thập Tự nghe vậy, không nói hai lời trực tiếp cầm lấy cung, trong nháy mắt kéo cung ra, bắn một mũi tên về phía bầu trời.
Tốc độ cực nhanh, nhấc lên tiếng gào thét bén nhọn, mũi tên phóng đi như một tia chớp, trong phút chốc liền xuyên qua con đại bàng đang lơ lửng trên bầu trời.
Hoa máu nở rộ trên bầu trời, con đại bàng phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, rơi xuống, phanh một cái rơi xuống mặt đất giữa hai tiểu đội.
Cùng lúc đó, một người trong tiểu đội Huyết Ảnh, toàn thân cuồng chấn, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt.
Đó là đại bàng của hắn, không giống như chó hoang Loan Nha nuôi, con đại bàng này là hắn dung nhập linh năng bản thân để khống chế, giờ phút này, dưới sự cắn trả, cả người đều bị thương nặng.
Những người khác của tiểu đội Huyết Ảnh nhao nhao nổi lên sát khí tràn ngập, nhưng lại bị đội trưởng Huyết Ảnh ngăn lại, hắn chậm rãi đứng dậy từ trên thi thể chó hoang, không nhìn Loan Nha, mà là nhìn chằm chằm Lôi Đội.
Lôi Đội cũng lạnh lùng nhìn hắn.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, sau đó mỗi người hừ lạnh một cậu.
"Chúng ta đi thôi.
" "Lôi Đội bình tĩnh mở miệng, đi về phía trước, đám người Loan Nha đi theo phía sau, Hứa Thanh cũng ở trong đó.
Hắn cảm nhận được địch ý thật sâu giữa hai tiểu đội, vì thế quay đầu lại nhìn lướt qua những người của tiểu đội Huyết Ảnh, nhìn ra bọn họ đang chờ đợi Mã Tứ cùng Mập Sơn, đáng tiếc, hai vị này vĩnh viễn sẽ không xuất hiện.
Hứa Thanh im lặng không lên tiếng, thu hồi ánh mắt, theo đám người Lôi Đội, dần dần rời khỏi doanh trại.
Cấm khu cách doanh trại nhìn như không xa, nhưng trên thực tế, khi đi bộ tới đó vẫn có chút khoảng cách.
Đoàn người bọn họ đi ước chừng hơn nửa canh giờ, mới xa xa nhìn thấy mảnh rừng rậm đen kịt kia.
Từ bên ngoài nhìn lại, rừng rậm trong cấm khu rộng lớn vô biên vô hạn, không biết phạm vi kéo dài bao xa.
Bây giờ chính là lúc mặt trời mọc, ánh mặt trời nồng đậm, nhưng trong rừng rậm ở cấm khu, giống như cùng bên ngoài là hai thế giới khác nhau.
Xa xa còn có thể nhìn thấy trên bầu trời cuối rừng rậm, giống như đang có bão táp hội tụ, từng đạo thiểm điện chói mắt có thể dùng mắt thường thấy được, xuất hiện ở trong đó, khiến cho toàn bộ cấm khu làm cho người ta có một loại cảm giác thần bí hung hiểm.
Hứa Thanh nhìn tất cả, yên lặng đi theo, trên đường không ai nói gì, nhưng theo khoảng cách đến cấm khu càng ngày càng gần, Hứa Thanh nhạy bén chú ý tới được, cơ bắp toàn thân tất cả mọi người đều dần dần trở nên căng thẳng, mà bản thân hắn cũng như thế.
Cho đến khi cái loại cảm giác tựa như bước vào thế giới âm hàn này, bao trùm