Cùng lúc đó, ánh hoàng hôn bên ngoài chiếu rọi vào trên bến cảng, tựa như khiến cho toàn bộ cửa hàng bên bến cảng như được phủ thêm một tầng sơn màu da cam mỏng, thoạt nhìn hết thảy kiến trúc tựa hồ đều bị ánh hoàng hôn phủ lên, ngay cả những tầng mây trên bầu trời cũng đều biến thành một mảnh đỏ rực.
Ở bên trong nắng chiều, có một nữ tử xinh đẹp mặc đạo bào màu tím nhạt, lưng đeo một thanh cổ kiếm bằng đồng, trên đầu là bím tóc cột dạng đuôi ngựa, đang đi về phía cảng 79.
Dáng người của nàng cao và thướt tha, tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần, nhất là bím tóc đuôi ngựa cùng với cổ kiếm phía sau khiến cho trên người nàng nhiều hơn một chút tư thế hiên ngang và oai hùng, phối hợp thân phận đệ tử hạch tâm, khiến cho nàng thoạt nhìn có một loại mị lực đặc biệt.
Trên đường đi qua, toàn bộ đệ tử nhìn thấy một màn này đều không thể không cúi đầu bái kiến, cũng có không ít đệ tử hiện ra cảm giác khác thường trong lòng.
Mà tâm tình của nàng hình như cũng rất sung sướng, gật đầu với tất cả những đệ tử bái kiến mình trên đường, cho đến khi đi vào bến cảng 79, cước bộ của nàng mới dừng lại một chút, khuôn mặt hơi ửng đỏ, đồng thời tim cũng giống như có chút đập nhanh hơn.
Nàng đứng ở nơi đó hít thật sâu vài hơi, lúc này mới một lần nữa cất bước đi, thẳng đến!
Nơi cập bến của Hứa Thanh.
Rất nhanh đã đến trước nơi cập bến, nàng nhìn thấy chiếc Pháp Chu có chút quen thuộc kia, biểu cảm hiện ra sự vui vẻ dạt dào và nhớ nhung, cao giọng mở miệng.
- Hứa Thanh sư đệ, ngươi có ở đây không?
Ngày bình thường mặc dù cảng 79 cũng không phải rất náo nhiệt, nhưng người tới lui cũng không ít, cho nên một thân đạo bào màu tím nhạt xuất hiện ở chỗ này rất dễ làm cho người khác chú ý, vì vậy gần như một cái chớp mắt khi nữ tử này đi vào cảng 79, liền đã đưa tới không ít người chú ý.
Mà giờ khắc này, khi thấy nàng rõ ràng mở miệng gọi về phía Pháp Chu của Hứa Thanh, ánh mắt của từng vị đệ tử nơi đây đều trợn to.
Bên trong hào quang của ánh hoàng hôn, tóc của cô gái này phấp phới theo gió đứng bên cạnh bến cảng, đạo bào rộng thùng thình bị gió thổi nhẹ về phía sau, khiến cho những đường cong uyển chuyển động lòng trên người nàng lập tức lộ ra.
Mà ánh nắng hoàng hôn rơi vào trên khuôn mặt mỹ lệ của nàng, không biết là do bản thân nàng xấu hổ, hay là bị ánh nắng chiều nhuộm màu, thoạt nhìn mặt nàng vô cùng hồng nhuận, ngay cả hai con ngươi vào thời khắc này hình như cũng ẩn chứa chút linh động và thần thái.
- Là đệ tử hạch tâm, Đinh Tuyết sư tỷ!
- Tại sao nàng lại tới chỗ của chúng ta vậy!
Tìm Hứa Thanh sư huynh? Ài, nếu tới tìm ta thì tốt rồi.
Trong khi mọi người ở bốn phía hoặc nhiều hoặc ít có chút chua xót trong lòng, Hứa Thanh khoanh chân ngồi bên trong Pháp Chu cũng đã nghe ra thanh âm của nữ tử đến bên ngoài, hắn khẽ cau mày rồi đứng dậy đi ra, nhìn nữ tử đứng ngay gần bên cạnh bờ.
- Đinh sư tỷ.
Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng, đáy lòng có chút không thích khi bị người khác quấy rầy lúc mình đang tu hành.
- Hứa Thanh sư đệ, đoạn thời gian trước ta đã trở về, cũng đã tới nơi đây để tìm ngươi, nhưng khi đó ngươi không có ở đây.
Ta biết rõ ta quấy rầy có chút đường đột, nhưng trong khoảng thời gian này ta có rất nhiều chỗ khó hiểu về dược thảo, muốn nhờ sư đệ giải thích nghi hoặc.
Đinh Tuyết nhìn qua Hứa Thanh, lập tức vội vàng mở miệng, trong lúc nói chuyện thì tay phải nàng lập tức giơ lên, một tờ linh phiếu xuất hiện trên tay.
- Làm phiền Hứa sư đệ.
Hứa Thanh vốn muốn cự tuyệt, nhưng sau khi nhìn đến linh phiếu liền suy tư một chút, mặc dù bây giờ hắn khá là sung túc, nhưng những vật cần thiết để Trúc Cơ gồm rất nhiều thứ, giá cả cũng đều kinh người, huống hồ một trăm linh thạch