- Người khổng lồ kéo xe rồng?
Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, nhớ tới lần trước sau khi mình ra biển trở về, trước khi đi nhận phiên trực đã đi qua Hải Chí Quán một chuyến, sau đó báo cáo việc này lên trên.
Sau đó hắn liền rời tông môn đi tới Hồng Nguyên, bây giờ vừa mới trở về không lâu, đối phương vì chuyện này mà triệu hồi mình đến hỏi cũng là hợp lý, nhưng cũng có điểm không hợp lý.
Hợp lý chính là thời gian, điểm không hợp lý chính là lại triệu kiến đích thân hắn tới để hỏi.
Nếu như tất cả đều là thật, vậy thì Hứa Thanh có thể phán đoán, sự tình về người khổng lồ kéo xe rồng này sợ là có liên quan đến việc lớn, cho nên mới dẫn tới sự chú ý của Triệu trưởng lão.
Giờ phút này Hứa Thanh hơi trầm ngâm, hắn biết rõ là mình không cách nào cự tuyệt chuyện này, cũng không thể cự tuyệt.
Vì vậy hắn lặng lẽ gật đầu, thu hồi Pháp Chu của mình rồi lên bờ, ngẩng đầu nhìn về phía Lý chấp sự, Lý chấp sự cười nhạt nói một câu.
- Ta đề nghị ngươi đừng để cho trưởng lão đợi quá lâu, hơn nữa ta cũng là người từng đi từ dưới núi leo lên, ta không tin tu vi của ngươi đã đạt đến bước như này, lại không có chuẩn bị phi hành phù sẵn trong người.
- Vậy thì, ngươi muốn để cho ta mang ngươi theo, hay là tự mình bay?
Lý chấp sự nhìn qua Hứa Thanh.
Hứa Thanh nhẹ gật đầu, lấy ra phi hành phù áp vào trên đùi, trực tiếp cất bước đi đến trên không trung.
Lý chấp sự nở nụ cười, thân thể nhoáng một cái liền hóa thành cầu vồng, bay thẳng đến ngọn núi thứ bảy.
Hứa Thanh một đường đi theo ngay phía sau.
Trong khi phi hành, hai người cách ngọn núi thứ bảy càng ngày càng gần, mà theo họ tới gần, trong lòng Hứa Thanh bỗng thấy có chút cảm khái, đây là lần thứ hai hắn đến nơi này.
Lần đầu tiên, là lúc mới nhập môn.
Hắn còn nhớ rõ một câu nhắc nhở mà vị tu sĩ mặt tròn từng nói qua với mình.
Lần này có thể là một lần lên núi duy nhất của các ngươi.
Bây giờ nhìn lại những lời này quả thật rất đúng, dẫu sao không phải mọi người đều có thể có hy vọng Trúc Cơ, coi như là hắn, cũng phải cân nhắc tới việc kiếm đủ tài nguyên để Trúc Cơ.
Trong lúc suy nghĩ, sự cảnh giác của Hứa Thanh vẫn mãnh liệt như trước, hắn không tín nhiệm toàn bộ lời nói của đối phương, nhưng trước mắt thì cũng không có lựa chọn nào khác cả.
Cứ như vậy, ngọn núi thứ bảy dần dần càng lúc càng hiện ra rõ ràng trước mắt Hứa Thanh, phần lớn toàn bộ phần thân núi được cây xanh bao vây, chỉ có thể trông thấy một con đường từ dưới núi uốn lượn lên đến đỉnh núi.
Trên con đường núi này cũng phân ra từng cái đường rẽ đi tới rất nhiều khu vực, giống như kết nối kiến trúc với từng tòa cung điện, đồng thời rất nhiều nơi bên trong núi đều có quảng trường và tồn tại nhiều động phủ.
Hai người rất nhanh đã bay vào trong núi, bay qua trên đại điện, cũng đi ngang qua địa điểm Hứa Thanh thu được đạo bào và Pháp Chu lúc trước, cuối cùng đi tới gần khu vực đỉnh núi, một tòa đại điện rộng lớn chiếu vào trong mắt Hứa Thanh.
Nếu so đại điện này với những đại điện ở trên con đường phía trước, thì phong thái của nó đã được thay đổi rất lớn, toàn thân màu xanh, xây dựng bằng ngói trắng, điêu lan ngọc thế*, đồng thời trên từng góc đều lộ ra những pho tượng kỳ thú, tựa như muốn bay lên trời vậy.
(*Điêu lan ngọc thế: Điêu: Trạm khắc, Lan: Lan can, Ngọc: ngọc thạch, Thế: bậc thềm, ở đây ý nói là lan can trạm trổ tinh xảo, bậc đá lát bằng ngọc thạch quý giá.
) Trước đại điện còn có hai pho tượng đá hình người cực lớn, hai pho tượng đứng ở hai bên như là người khổng lồ, tản ra từng trận uy áp.
Mà cửa đại điện