Hứa Thanh bỗng nhiên mở mắt ra.
Hắn bình tĩnh đứng thẳng lên, sửa sang lại vạt áo một chút rồi đi ra khỏi khoang thuyền.
Bầu trời là một mảnh âm trầm.
Mặc dù mặt trời đã mọc, nhưng tia nắng ban mai giống như cảm nhận được mùi vị giết chóc đến từ Thất Huyết Đồng, vì vậy đã phủ thêm một lớp chiến bào màu xám bên trên, biến những tia nắng vốn hẳn nên là ấm áp, nhưng sau khi xuyên thấu qua tầng mây âm trầm hạ xuống bên dưới, liền hóa thành một cảm giác u ám.
Trong khi sắc trời mơ hồ tạo thành những đám mây đen, từng đạo thân ảnh từ các khu bến cảng khác biệt của Thất Huyết Đồng bỗng nhiên lao ra, theo từng đầu đường ở khu của bến cảng, lao thẳng đến trung tâm tế đàn.
Bên trong thân ảnh của bọn họ đều ẩn giấu một loại hung ác, giống như những lưỡi dao sắc bén lạnh như băng vừa chui ra khỏi vỏ, vả lại tu vi của bất cứ ai cũng đều không hề tầm thường, người yếu nhất bên trong giống như cũng đều là Ngưng Khí tầng sáu.
Rất nhiều người đạt tầng tám tầng chín, thậm chí cũng có không ít người đạt tới tầng cao hơn.
Dẫu sao có thể sống sót ở trong hoàn cảnh dưỡng cổ tàn khốc như vậy, thì bất kỳ đệ tử dưới núi nào của Thất Huyết Đồng đều sẽ có được bản lĩnh sinh tồn riêng của mình, dù là người có bản chất ôn hòa cũng sẽ bị hoàn cảnh cải biến, nếu không thay đổi, vậy thì kết cục nhận được chỉ có thể là tử vong.
Vì vậy, theo những người này lao ra, từng trận khí tức sát phạt khó có thể áp chế lập tức tràn ngập khắp bốn phương, hóa thành áp lực, bao phủ toàn bộ thành trì, khiến cho tất cả bình dân ở khu bến cảng đều không thể đi ra khỏi nhà.
Coi như là ra ngoài, cũng lập tức tản ra hai bên đầu đường để tránh đường cho những đệ tử đang nhanh chóng lao đi.
Từ xa nhìn lại, sau khi thanh âm uy nghiêm vang lên trong tâm thần mọi người, liền giống như là một con Lang Vương thét dài một cái, khiến cho vô số những con sói khác liền mang theo sự khát máu và hưng phấn, đồng loạt hội tụ đến.
Thân thể Hứa Thanh trực tiếp nhảy xuống Pháp Chu, không hề quay đầu lại, tay phải vung ra phía sau, Pháp Chu lập tức lập lòe ánh sáng sau đó nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành một đạo ánh sáng bay vào cái bình trong túi trữ vật Hứa Thanh.
Hắn giơ chân phải lên bước một bước liền đi ra ba trượng, sau khi hạ xuống liền cất bước lần nữa.
Mặc dù không phi hành, nhưng có thể thấy tốc độ của hắn vẫn kinh người như trước, rất nhanh liền rời khỏi bến cảng, bước chân khi đi càng lúc càng nhanh.
Tiếng rít truyền đến từ bên tai hắn, đó là do giữa không trung đang có đệ tử dùng phi hành phù đi về phía trước, chung quanh hắn cũng có càng nhiều đệ tử chạy nhanh, lúc đi ngang qua Bộ Hung ti thì Hứa Thanh còn nhìn thấy đội trưởng.
Đội trưởng nở nụ cười với hắn, ném một quả táo qua, sau đó tới gần thấp giọng nói.
- Không cần giữ mặt mũi, bất kể mục tiêu là chủng tộc nào, mục đích của chúng ta lần này là đi phát tài, những việc lớn sẽ do những người bên trên núi kia quyết định.
Đội trưởng trừng mắt nhìn về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh nhẹ gật đầu, cùng đội trưởng chạy nhanh như bay.
Cứ như vậy, lần so tài này có 4000~5000 người ngọn núi thứ bảy tham dự, sau khi tự mình giảm tốc độ xuống, dần dần tiếp cận tới trung tâm tế đàn.
Rất xa, Hứa Thanh liền thấy trên trung tâm tế đàn thình lình tồn tại một trận pháp hình tròn cực lớn.
Cái trận pháp này do vô số phù văn lớn nhỏ tạo thành, từng chiếc phù văn đều lập lòe ra những tia sáng màu tím, khiến cho trận pháp tỏa ra ánh sáng chói mắt, giống như có thể kết nối với bầu trời vậy.
Độ cao