Rốt cuộc sau nửa canh giờ, Hứa Thanh đã nhìn thấy Trúc Cơ tháp ở vị trí trung tâm thành trì.
Bộ dạng tòa tháp này khác biệt với những tòa tháp bình thường, dựa theo miêu tả trong ngọc giản của Hoàng Nham, tòa tháp này được nhân ngư tộc xây dựng theo hình của Thần Linh Câu Anh.
Từ xa nhìn lại, bộ dáng tòa tháp này giống như là một bà lão mặc trường bào, nhưng ngoài thân thể lại có vô số xúc tu, mỗi một cái xúc tu này đều rất dài, có thể vờn quanh bốn phương, đồng thời nếu nhìn từ bên cạnh, thì ở sau lưng bà lão hình như còn đeo một gương mặt quỷ.
Có thể thấy đầu lưỡi thật dài của nó rơi ở bên người, giống như hóa thành bóng dáng của Câu Anh.
Mà ở trong đỉnh tháp, cũng chính là đầu người của Câu Anh, mượn nhờ kiến trúc chạm rỗng, có thể thấy bên trong có một chiếc đèn.
Cách quá xa nên không thấy rõ cụ thể, nhưng hình như ở nơi đó còn có người đang khoanh chân đả tọa, dường như đang đột phá ở dưới chiếc đèn này, bên ngoài tháp cũng có không ít thị vệ đang lo lắng thủ hộ.
Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ lại, có thể thấy vận khí của đối phương thật là không tốt, vào thời điểm lúc này lại trăm ngày Trúc Cơ, bây giờ biến cố đang xảy ra, tám chín phần mười là không cách nào thành công.
Cùng lúc đó, chớp mắt khi Hứa Thanh quan sát Trúc Cơ tháp, một tia sát cơ đột nhiên ở bên cạnh hắn bạo phát ra ngoài, một cái bàn tay lục sắc cầm theo một miếng vỏ sò sắc bén thật to im hơi lặng tiếng xuất hiện, trực tiếp cắt về phía cổ Hứa Thanh.
Lông mi Hứa Thanh nhấc lên, tu vi trong cơ thể bộc phát, hư ảnh của Bạt biến ảo ra ở đằng sau lưng, phát ra tiếng gào thét im lặng, tạo thành lực lượng nóng kinh người, ầm ầm khuếch tán về bốn phía.
Lực lượng của Bạt lập tức khiến cho vỏ sò vung về phía cổ của hắn tan vỡ, bàn tay cầm lấy vỏ sò cũng chợt lùi về, hư vô vặn vẹo, bên trong lộ ra một thân ảnh hơi mờ đang gấp rút rút lui về phía sau.
Sát cơ trong mắt Hứa Thanh lập lòe, nhìn thân ảnh mặc dù đã cố hết sức che giấu, nhưng ở bên trong sóng nhiệt vẫn là lộ ra đường nét thân ảnh mơ hồ, bỗng nhiên phóng đi.
Nháy mắt tới gần, tay phải Hứa Thanh liền tung ra một quyền.
Ầm.
Bốn phía nổ vang, một quyền này của Hứa Thanh phối hợp với hư ảnh của Bạt, coi như là tu sĩ Trúc Cơ, nếu chưa mở ra Huyền Diệu Thái mà trúng phải một quyền này cũng sẽ bị chấn động, thân ảnh quỷ dị kia rõ ràng cũng cảm ứng được, gã muốn né tránh nhưng đã không kịp.
Nguy cơ ngay trước mắt, một ánh sáng màu lam hiện ra, một khối phù bảo xuất hiện ở trước mặt vị tu sĩ này, trực tiếp hóa thành một màn sáng ngăn cản cú đấm của Hứa Thanh.
Oanh một tiếng, màn sáng của phù bảo không chịu nổi, trực tiếp tan vỡ, trong lúc đổ vỡ tốc độ Hứa Thanh tăng nhanh, cất bước tới gần, nhưng phía trước đã trống trải, thân ảnh đối phương đã hoàn toàn tan biến.
- Có thể ẩn thân?
Hứa Thanh nheo mắt lại, quay người đi về phía Trúc Cơ tháp, hình như đã bỏ qua tìm kiếm, nhưng khi bước chân của hắn đi ra bước thứ bảy, thân thể của hắn liền đột nhiên triển khai, chợt dùng lưng đụng thật mạnh về phía sau.
Trong tiếng nổ vang truyền ra, một con dao găm liền xuất hiện trong tay phải của hắn, phần lưng vừa va chạm, vừa hung hăng liên tục đâm từng đao về sau lưng.
Lúc này mặc kệ thân ảnh trong suốt ở sau lưng kia đang không ngừng vùng vẫy oanh kích vào bản thân, Hứa Thanh dựa vào lực lượng thân thể cường hãn của mình, thời khắc này hắn không thèm để ý tới những thứ công kích này, coi như là bị thương cũng không sao cả.
Trong nháy mắt tiếp theo, hắn quay người rồi giơ tay trái lên, trảo một cái về phía sau, trực tiếp đổi lại vị trí trước sau, trong khi mặt đất nổ vang, thân ảnh trong suốt bị hắn đâm hơn mười đao, tu vi cũng đều bị chấn nát, lại còn trúng kịch độc, rốt cuộc đã lộ ra ngoài.
Ánh mắt lục sắc, cả người đầy lân phiến và còn có mang, rõ ràng chính là nhân ngư tộc.
Đối phương thoạt nhìn là một nam tử trung niên, tuy tu vi là Ngưng Khí đại viên mãn, nhưng nếu như đổi thành những đệ tử đại viên mãn khác của Thất Huyết Đồng gặp phải vị này, sợ là sinh tử khó liệu.
Bởi vì vị này có thể chống chịu độc của Hứa Thanh lâu như vậy mới mơ hồ phát tác, vả lại khi ra tay cũng vô cùng quỷ