Vòng xoáy muốn đóng lại, nhưng đã không còn kịp rồi, ngay một cái chớp mắt khi nó sắp khép kín, vô cùng nhiều sợi chỉ màu đỏ mang theo vẻ tham lam và điên cuồng nháy mắt tràn vào bên trong.
.
.
Sau một khắc, vòng xoáy tan biến, nhưng có thể tưởng tượng ra, bên kia vòng xoáy giờ phút này nhất định là vô cùng thê thảm! Bầu trời, theo vòng xoáy cùng hắc tuyến biến mất, lại trở nên sáng sủa nắng ráo, biển khơi cũng khôi phục bình thường, tựa như hết thảy đều chưa từng phát sinh.
Chỉ có vô số thi thể của những tu sĩ Hải Thi Tộc đã tử vong, đã khô héo và tung bay như mưa ở trên mặt biển, nhìn thấy mà giật mình.
- Thế nào?
Thất gia ngẩng đầu, nhìn lão tổ nhân ngư tộc đang run rẩy toàn thân quỳ ở bên người.
- Đột phá.
.
.
Đột phá.
.
.
Lão tổ Huyết Luyện Tử của Thất Huyết Đồng.
.
.
Đột phá! Trịnh Khải Dịch, mục tiêu của Thất Huyết Đồng các ngươi không phải là nhân ngư tộc chúng ta, mục tiêu của các ngươi là Hải Thi Tộc!
Trong mắt lão tổ nhân ngư tộc hiện lên vẻ tuyệt vọng, dĩ nhiên nội tâm của lão đã hoàn toàn tan nát.
Toàn thân thi thể vị tu sĩ bị giọt nước bao phủ ở một bên cũng tựa như muốn hòa tan, vẻ mặt vốn dĩ rất lạnh lùng, giờ phút này cũng đã bị sợ hãi thay thế.
- Ngươi cũng không tính đần, chỉ là một nhân ngư tộc nhỏ bé, tất nhiên không cần tông môn chúng ta tốn nhiều tâm tư đến vậy, chỉ bởi vì lão tổ vừa đột phá nên rất đói khát, cho nên mới mượn các ngươi dụ Hải Thi Tộc tới mà thôi.
- Ta còn muốn cám ơn tộc ngươi đã đưa Hải Thi Tộc tới, khiến cho bọn chúng rốt cuộc đã chủ động mở cửa cho lão tổ vừa đột phá đang vô cùng đói khát được giải khát.
- Bây giờ, tiếp tục thi đấu.
Thất gia nở nụ cười, cuốn lão tổ nhân ngư tộc cùng tên Hải Thi Tộc bị bắt làm tù binh ở một bên lên, đi tới trên Đại Dực, ngồi ở chỗ cũ với thần sắc thảnh thơi.
Về phần chiến trường phía dưới, lão không cưỡng ép mở ra quan sát, vốn là dưỡng cổ cho nên gia tăng một chút cảm giác nguy cơ cũng tốt, về phần bên trong có thê thảm như thế nào, lão cũng không thèm để ý.
- Đám sói con kia, đoán chừng đều là vì phát tài, cũng không có gì đáng để xem.
Cùng lúc đó, đảo Câu Anh trong bốn đảo phía dưới, bên trong thành trì xương cá, Hứa Thanh đang nhanh chóng cất bước chạy về phía Trúc Cơ tháp bỗng ngẩng đầu lên, hắn không nhìn thấy sự tình bên ngoài, nhưng cũng đoán toàn bộ bầu trời giờ khắc này đều trở nên âm u.
Đó là trận pháp của lão tổ nhân ngư tộc đang hòa tan biển ánh sáng màu tím của Thất Huyết Đồng, mà theo biển ánh sáng tím tan rã, lực lượng trấn áp cũng có dấu hiệu buông lỏng, việc này khiến cho đôi mắt Hứa Thanh co rụt lại.
- Phải tăng nhanh tốc độ!
Hứa Thanh lập tức lấy ra phi hành phù, dán ở trên người mình, tốc độ bỗng nhiên tăng vọt, cả người bỗng hóa thành một đạo cầu vồng, lao thẳng đến Trúc Cơ tháp phía trước.
Toàn bộ quá trình cũng chỉ mất thời gian hơn ba mươi hơi thở, cuối cùng hắn cũng đã tới gần, nhìn thấy bốn phía Trúc Cơ tháp tồn tại hơn bảy mươi tên tu sĩ nhân ngư tộc.
Hứa Thanh ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Trúc Cơ tháp cao hơn mười trượng phía trước, hiển nhiên những tu sĩ này đều là người hộ pháp tòa tháp, có thể thấy được thân phận của vị tu sĩ đang tu luyện trong tháp không hề đơn giản.
Mà ở trong đó cũng có bảy tám vị đệ tử Thất Huyết Đồng, đều là người đánh chủ ý tới Linh Tức Đăng, dẫu sao nó cũng là món đồ giá trị 50 vạn linh thạch.
Hai bên đang chém giết với nhau, trên mặt đất có không ít thi thể, có đệ tử Thất Huyết Đồng và cũng có người của nhân ngư tộc.
Mùi máu tanh tràn ngập bốn phía, khiến cho người ta ngửi được liền thấy không khỏe muốn nôn mửa, nhưng nếu gặp người thích ứng thì sẽ theo bản năng k1ch thích tính giết chóc.
Thân ảnh Hứa Thanh lao nhanh đến như sấm sét, lập tức khiến cho song phương đang giao chiến ở đây chú ý, nhưng không chờ bọn họ nhìn thấy rõ, tốc độ của Hứa Thanh dưới sự gia trì của phi hành phù cùng với tốc độ bản thân, lập tức hóa thành tàn ảnh, đạp không lao thẳng đến bộ phận đỉnh của pho tượng Thần Linh Câu Anh.
Nhưng vào lúc này,