Hồng mang trong mắt tên tu sĩ Hải Thi Tộc này lập lòe kịch liệt, vừa muốn lui về phía sau, nhưng Hứa Thanh dĩ nhiên đã tới gần, vung vẩy dao găm cực nhanh, mặt đất lại một lần nữa tràn ngập máu tươi màu xanh.
Không lâu sau, dao găm trong tay Hứa Thanh bị dị chất và thi độc của đối phương ăn mòn, rặc rặc tan vỡ, tên tu sĩ Hải Thi Tộc kia lập tức nắm lấy cơ hội này, chợt quay người muốn chạy trốn, nhưng một tia hàn mang màu đen trong nháy mắt liền đuổi theo gã, trực tiếp xuyên thấu lồ ng ngực của gã.
Chính là que sắt màu đen.
Ngay khi que sắt xuyên thấu ngực tên tu sĩ Hải Thi Tộc, Khí Linh bên trong que sắt ầm ầm bộc phát lực lượng, tạo thành chấn động Trúc Cơ, trực tiếp phá hủy thân hình vốn đã yếu kém dính trăm ngàn vết thương này.
Ầm một tiếng, thi thể tên tu sĩ Hải Thi Tộc này trực tiếp nổ tung rồi rơi lả tả trên đất, đồng thời que sắt màu đen cũng bỗng nhiên trở về tới trong tay Hứa Thanh.
Toàn bộ vết máu phía trên tự động tan biến, như đã bị nó hấp thu vậy.
Đội trưởng nhìn những mảnh thi thể nhỏ xíu dưới mặt của Hải Thi Tộc, lại nhìn que sắt màu đen trong tay Hứa Thanh một chút, cuối cùng chú ý thấy Hứa Thanh đang nhìn mình, y lập tức có chút xấu hổ, vì vậy trường thương trong tay bỗng nhiên vặn vẹo, trực tiếp hóa thành một cỗ nước chảy, bắn thẳng đến tên Hải Thi Tộc đang giao chiến cũng mình.
Nháy mắt liền chạm tới, sau khi dòng nước này quấn quanh trên người tên tu sĩ Hải Thi Tộc, nó liền tràn ra một luồng khí lạnh kinh người, trong thời gian nháy mắt liền biến thành hàn băng, phong ấn tên tu sĩ Hải Thi Tộc này vào bên trong, hóa thành một tảng băng.
Hàn khí này lạnh kinh người, giống như có thể tổn thương cả linh hồn vậy.
Đôi mắt Hứa Thanh co rút lại, hắn mơ hồ cảm nhận được nguy hiểm ở trên khối băng này, hắn biết rõ đây chẳng phải là băng tầm thường, bên trong hẳn là ẩn chứa một chút lực lượng không rõ.
- Hứa Thanh, nhìn thấy không, giết người phải có tính nghệ thuật, không thể chỉ dựa vào man lực.
Đội trưởng ho khan một tiếng, hất càm lên rất là đắc ý cắn một miếng táo, đi lên phía trước gõ gõ vào tảng băng, tiếng ken két lập tức truyền ra, từng vết nứt tràn ngập trên tảng băng, tảng băng tan vỡ, thứ cùng tan vỡ còn có tên tu sĩ Hải Thi Tộc bên trong.
Một màn này khiến cho nội tâm đề phòng của Hứa Thanh càng nặng hơn, tên tu sĩ Hải Thi Tộc có tu vi là Ngưng Khí đại viên mãn, rõ ràng vượt qua tu sĩ nhân tộc cùng cảnh giới rất nhiều, mà tuỳ tiện liền bị chém giết như vậy, đủ để chứng minh...
Đội trưởng càng mạnh hơn.
- Còn nữa, ta thấy pháp thuật của ngươi có thể cải tiến thêm một chút, ngươi có thể thử thử dung nhập độc của ngươi vào bên trong giọt nước xem sao, có lẽ như vậy sẽ lợi hại hơn.
Đội trưởng quét mắt nhìn mặt đất bốn phía quanh Hứa Thanh, thuận miệng nói một câu.
Hứa Thanh vừa nghe lời này, bỗng như có điều suy nghĩ, hắn cảm thấy lời của đội trưởng nói rất có đạo lý, vì vậy rất nghiêm túc gật nhẹ đầu.
Mắt thấy buổi nói chuyện của mình lại lần nữa khiến Hứa Thanh ở chỗ đó biểu hiện ra hình tượng cường đại, đội trưởng lại vui vẻ.
- Đi thôi, chúng ta phải nhanh chóng đi qua, đi chậm thì ta sợ tên tiểu tử Trương Tam kia liền không còn sống nữa.
Đội trưởng nói xong, nhoáng một cái lao thẳng đến vị trí mắt cá, về phần bên Đinh Tiêu Hải thì y không để ý.
Hứa Thanh cũng không có để ý tới bên phía Đinh Tiêu Hải, lúc đi theo đội trưởng tiến về phía trước, trong đầu hắn hiện ra câu đội trưởng nói lúc trước, vừa suy tư về thiếu sót của mình cùng với đề nghị của đội trưởng.
- Đội trưởng, Hải Thi Tộc là xác sống sao?
Khi sắp tới gần vị trí mắt cá, Hứa Thanh hỏi một câu.
Hiếm khi nghe được Hứa Thanh hỏi một vấn đề, ánh mắt đội trưởng