Ngọn đèn lập tức tản ra ánh sáng lờ mờ, bao phủ Hứa Thanh ở bên trong.
Bình thường mà nói, mỗi một lần đốt loại pháp khí dùng để che chở này lên cũng sẽ hình thành tiêu hao đối với bản thân nó, cho nên chỉ có một khắc khi đang đột phá Trúc Cơ thì tu sĩ mới mở nó ra.
Coi như là Thất Huyết Đồng tài đại khí thô cũng là như vậy, phần lớn đệ tử vào lúc sắp đột phá mới đi thuê nơi che chở Trúc Cơ, sẽ không dùng xa xỉ như thế.
Nhưng Hứa Thanh cảm thấy không cần thiết.
Dù bây giờ hắn vẫn không có tính toán lập tức đột phá, mà muốn tu luyện cho linh hải của bản thân đạt đến cực hạn, nhưng đốt Linh Tức Đăng lên lại không tốn tiền của hắn, thứ tiêu hao chính là linh tính của chiếc đèn này.
Vả lại Hứa Thanh cũng đã cảm thụ qua, hắn phát hiện linh tính của ngọn đèn này vẫn còn rất sung túc, vì vậy không đau lòng chút nào, lại lấy ra hai cái hộp ngọc.
Một hộp chứa ba viên Trúc Cơ Đan, hộp khác thì chứa hai viên.
Hộp phía trước là đến từ chỗ đội trưởng, hộp sau thì là Hứa Thanh lấy được từ trên thi thể của tên nhân ngư tộc xui xẻo trong Trúc Cơ tháp.
Hiển nhiên thân phận của đối phương rất cao, hẳn là đã ăn mấy viên rồi, nhưng bên trong vẫn còn thừa lại hai viên đan dược để dự phòng.
Cất kỹ năm viên Trúc Cơ đan, biểu cảm của Hứa Thanh lộ ra vẻ thoả mãn.
Hắn thở sâu một cái, trong khi ánh sáng của Linh Tức Đăng bao phủ xuống chung quanh, hắn nhắm mắt lại bắt đầu tu hành.
Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh đã qua bảy ngày.
Trong bảy ngày này Hứa Thanh không hề phân tâm, toàn tâm đắm chìm trong việc tu luyện, theo Hóa Hải Kinh không ngừng được vận hành, linh năng bốn phía nhanh chóng bay vọt tới, linh hải trong cơ thể hắn cũng ầm ầm cuộn mình.
Phạm vi của nó càng lúc càng lớn, từ 290 trượng đã biến thành 340 trượng! Cái phạm vi này đã vượt qua mức cao nhất bên trong ngọn núi thứ bảy của Thất Huyết Đồng từ trước tới nay.
Phải biết rằng Thất gia lúc trước cũng chỉ là 270 trượng mà thôi, nhưng trước Thất gia cũng không có ai đạt tới cái trình độ của lão cả.
Hứa Thanh ở trong một động quật không người biết, lần nữa tăng giới hạn cao nhất của linh hải lên.
Linh hải 340 trượng, vậy thì trình độ dồi dào của nó cực kỳ kinh người, nếu mà Hứa Thanh bày toàn bộ linh hải ra, nhất định sẽ khiến cho cái mảnh rừng rậm này nổ vang, thậm chí nếu Thất Huyết Đồng biết được việc này, sợ là từ trên xuống dưới đều chấn động.
Chỉ là kết quả như vậy sẽ khiến cho cao tầng Thất Huyết Đồng coi trọng hơn, nhưng nếu như tỏ ra quá chói mắt như thế ở Thất Huyết Đồng, một nơi ngưng tụ toàn những người tới vì lợi ích, vậy thì kết cục cũng khó mà nói.
Cho nên Hứa Thanh không có bất kỳ ý định sẽ công khai nào trong đầu, hắn chỉ muốn sống thật mạnh khỏe, thanh danh gì đó thì hắn không thèm để ý, hắn chỉ quan tâm xem mình có thể thuận lợi sống sót hay không, vả lại càng có thể sống tốt hơn một chút hay không.
Mà muốn làm được như vậy ở trong cái thế giới tàn khốc này, chỉ có một cách là biến thành càng mạnh hơn mà thôi.
Gi3t chết toàn bộ địch nhân uy hiếp tới an toàn tính mạng của mình, vậy thì mình liền an toàn.
Đương nhiên, nếu trong tình huống buộc phải lộ ra linh hải để có thể đạt được mục đích nào đó của hắn, thì như vậy Hứa Thanh vẫn sẽ lo lắng.
Nói cách khác, khi không đạt tới lực lượng có thể trấn áp được bát phương, thì tốt nhất nên thu liễm mũi nhọn của bản thân lại, chỉ bộc phát ở một khắc đánh chết địch nhân mà thôi, như vậy mới là đạo sinh tồn của hắn.
Hứa Thanh thở sâu, thần sắc bình tĩnh rồi tiếp tục tu hành.
Cứ như vậy, thời gian ngày