Dẫu sao khi nửa khuôn mặt Thần Linh vừa đến, cả thế giới này liền biến thành loạn thế, phần lớn tu sĩ cũng đều là Ngưng Khí tạp tu, không nhiều người có thể trở thành Trúc Cơ, cho nên ở những thành trì bên ngoài đều rất ít khi thấy tu sĩ Trúc Cơ.
Chỉ có tông môn lớn như Thất Huyết Đồng mới hội tụ rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ.
Vì vậy khi Hứa Thanh xuất hiện, tất nhiên sẽ dẫn tới náo động nhất định, thậm chí khi vài người thị vệ ở đó còn đang cung kính, không đợi Hứa Thanh đi đến truyền tống trận, hắn liền cảm nhận được một cỗ chấn động từ phủ thành chủ đằng xa truyền đến.
Hứa Thanh nhăn mày lại, đáy lòng dâng lên cảm giác đề phòng, lạnh nhạt nhìn sang.
Giữa không trung, một đạo cầu vồng gào thét tới gần, khi tới phía ngoài Hứa Thanh ba trượng liền dừng lại, từ bên trong lộ ra một người nam tử trung niên mặc một chiếc trường bào hoa lệ.
Tướng mạo của nam tử trung niên này cũng tầm thường, giờ phút này trên người gã đang tản ra pháp lực Trúc Cơ, trực tiếp dò xét Hứa Thanh.
Hứa Thanh cũng dò xét nhìn về phía cái cổ của gã, đáy lòng cũng đang phán đoán xem đối phương đã mở ra bao nhiêu pháp khiếu.
- Không biết đạo hữu tới đây là có chuyện gì? Tại hạ Chu Hằng Lực, là tộc nhân gia tộc họ Chu của Tử Thổ, nhậm mệnh đảm nhiệm chức vị thành chủ của tòa thành này, tòa thành này là do ba phương Tử Thổ, Thất Huyết Đồng cùng với Ly Đồ Giáo cùng chung quản lý.
- Đi ngang qua, truyền tống.
Hứa Thanh mở miệng mà không lộ ra một tia gợn sóng, hắn mơ hồ cảm thấy đối phương cũng không mở ra nhiều đạo pháp khiếu cho lắm, vẫn không đạt tới trình độ hình thành mệnh hỏa.
Giữa không trung, biểu cảm của nam tử trung niên Chu Hằng Lực vẫn như bình thường, nhưng tâm lý của gã đã trở nên vô cùng cảnh giác, bởi vì gã cảm nhận được sát khí nồng đậm đến từ trên người của tên tu sĩ mặt vàng như nến này.
Hiển nhiên, đối phương hẳn là hạng người giết chóc vô số, với cả nhìn từ trên quần áo lại không hề nhìn ra lai lịch gì, việc này càng khiến cho gã vô cùng cảnh giác, nhất là ánh mắt của đối phương hình như còn đã đặt vào trên cổ của mình, việc này càng khiến cho gã theo bản năng dựng hết cả tóc gáy lên.
Nhưng thứ để cho gã kinh hãi nhất, chính là gã không thể nhìn ra được tu vi của người trước mắt, gã đang lo mình gặp phải một người có mệnh hỏa.
- Mời!
Đáy lòng Chu Hằng Lực chấn động, nhưng trên thần sắc lại không lộ ra một chút nào, trầm thấp mở miệng mời, đồng thời cũng lập tức an bài xong xuôi.
Toàn bộ người đi đường phía trước Hứa Thanh lập tức bị đuổi hết ra, bốn phía không còn bóng người, hắn cũng đồng thời được một người dẫn đường đi về truyền tống trận phía trước.
Thần sắc Hứa Thanh rất bình tĩnh, hắn biết rõ đây là một loại thái độ không chào đón của đối phương, rõ ràng đối phương hy vọng mình nhanh chóng rời khỏi, mà hắn cũng cảm nhận được ở bên trong tòa thành trì này còn có từng sợi khí tức tràn ra.
Đây không phải là khí tức của tu sĩ tản ra, mà giống như là một vài trận pháp đang được mở ra.
Hứa Thanh cho rằng loại đề phòng này cũng là bình thường, dù sao đối với với một thành trì chốn hoang dã mà nói, có tu sĩ Trúc Cơ từ bên ngoài đi vào, dĩ nhiên sẽ phải cảnh giác cao độ rồi.
Hứa Thanh gật đầu, dứt khoát không hề đi bộ, ầm ầm bộc phát tốc độ, cả người trực tiếp bay lên, gào thét lao về phía truyền tống trận phía trước mà đi với tốc độ cực nhanh, cuồng phong lập tức hiện lên bốn phía, khiến cho bụi đất tung bay khắp nơi.
Đôi mắt của Chu Hằng Lực lập tức co rụt lại, nhanh chóng bay theo.
Trong khi phi hành, Hứa Thanh rất nhanh đã đến chỗ truyền tống