Trên đường đi đến Vận Chuyển ti, khi Hứa Thanh đi qua cửa hàng của ngọn nói thứ sáu đã từng có ý đồ hãm hại mình trước đây, Hứa Thanh cố ý dừng bước chân lại, đứng ở ngay trước cửa của tiệm hàng này.
Hầu như ngay một khắc hắn dừng lại, đám chưởng quầy và tiểu nhị cửa hàng bốn phía lập tức trở nên hoảng sợ, sắc mặt đại biến trước đó chưa từng có, mà người chưởng quỹ từng gài bẫy hắn cũng nhanh chóng run rẩy chạy ra rồi quỳ xuống bái.
- Bái kiến tiền bối.
Hứa Thanh lạnh lùng nhìn tên chưởng quầy đang quỳ trước mặt, không nói câu nào.
Từng giọt mồ hôi lạnh từ trên trán tên chưởng quầy rơi trên mặt đất, sau lưng của gã đã hoàn toàn ướt đẫm, đáy lòng lúc này cũng đã sợ hãi đến cực hạn.
Cảm giác sợ hãi vô cùng mãnh liệt.
Gã có nằm mơ cũng không thể nào nghĩ đến, tên Hứa Thanh này vậy mà đã Trúc Cơ rồi, lúc trước gã chỉ sợ hãi Nhị điện hạ của ngọn núi thứ bảy mà thôi, chứ không hề để tên Hứa Thanh này vào trong lòng.
Dẫu sao gã thân là chưởng quầy, là tùy tùng của Nhàn Vân chấp sự của ngọn núi thứ sáu, không có tên đệ tử dưới núi nào dám động vào gã, nhưng nếu như đối phương cũng là Trúc Cơ, gã không cho rằng chủ tử nhà mình sẽ bởi vì mình mà trở mặt cùng với Trúc Cơ cùng cảnh giới.
Trong khi gã đang run rẩy, Hứa Thanh thu hồi ánh mắt lại, không mở miệng mà cứ thế rời khỏi nơi đây.
Cho đến khi Hứa Thanh rời đi, cả người tên chưởng quầy liền co quắp lại ngay tại chỗ, cảm thấy như mình vừa lượn một một vòng quanh cửu môn quan.
Hứa Thanh không giết kẻ này, bởi vì mạng của gã có chút đắt.
Mặt khác, hắn cũng không muốn đánh rắn động cỏ, dù sao phía sau đối phương cũng là Nhàn Vân Tử, Hứa Thanh đã sớm nhận biết được tên của lão từ chỗ lão tổ Kim Cương Tông, thậm chí cũng khắc vào trên thẻ trúc của mình, nhưng hắn vẫn chưa có tìm được cơ hội.
Bây giờ cứ tạm để chuyện này qua một bên, rốt cuộc Hứa Thanh cũng biết lý do tại sao lúc trước mình ở dưới núi lại không gặp phải Trúc Cơ nhiều lắm, bởi vì một khi Trúc Cơ xuất hiện, lập tức sẽ đưa tới gợn sóng quá lớn.
Trúc cơ vừa đi tới đâu, nơi đó liền có vô số ánh mắt hội tụ đến trên người.
Trừ phi bản thân người đó là người thích làm việc cao điệu, bằng không mà nói thì loại trạng thái này sẽ làm cho người ta cực kỳ khó chịu, nhất là Hứa Thanh lại là người ưa thích đi lại trong bóng tối, bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, để cho hắn không cách nào thích ứng và cũng không muốn đi thích ứng.
Trên thực tế thì Trúc Cơ của ngọn núi thứ bảy cũng đều là hạng người âm trầm đi từ dưới núi đi lên, tự nhiên cũng không thích như vậy.
- Những người khác đã làm như thế nào?
Hứa Thanh trầm ngâm, một lúc sau đã mơ hồ có một suy đoán ở trong lòng.
Trong lúc suy tư, Hứa Thanh tăng thêm tốc độ, một đường đi thẳng tới Vận Chuyển ti, trên đường đến Vận Chuyển ti hắn cũng đã dùng ngọc giản truyền âm hỏi qua Trương Tam rồi, đối phương nói đã mình quay về, giờ phút này đang ở bên trong Vận Chuyển ti.
Vì vậy lúc Hứa Thanh đến Vận Chuyển ti, đã nhìn thấy Trương Tam đang mặc đạo bào màu xám từ xa xa, bên cạnh còn có đội trưởng đã mọc ra nửa người dưới và cũng mặc đạo bào màu xám.
Tạp dịch làm việc bên trong Vận Chuyển ti không cảm giác được hai người này có cái gì khác biệt, nhưng sau khi Hứa Thanh tấn chức Trúc Cơ thì cảm giác so với lúc trước đã mạnh hơn rất nhiều, hắn vừa liếc mắt qua liền nhìn ra hai người này đều đã tấn chức Trúc Cơ, chỉ là cả hai đều nội liễm ẩn giấu khí tức lại mà thôi.
Giờ phút này bọn họ đang ngồi xổm trên những bao cát, một người thì hút thuốc, một người thì ăn táo, ánh mặt trời từ trên cao chiếu vào trên người bọn họ, khiến cho chiếc áo bào màu xám tro hiện ra một loại thần sắc khác.
Hứa Thanh vừa đến nơi này liền đã hấp dẫn ánh mắt của hai người bọn họ, nhất là sau khi bọn họ nhìn thấy đạo bào màu tím trên người Hứa Thanh, trên mặt đội trưởng lập tức lộ ra vẻ đắc ý, còn Trương Tam thì lại thở dài.
- Ngươi thua.
Đội trưởng vui vẻ mở miệng nói với Trương Tam.
Trương Tam lấy ra một viên linh thạch, đưa cho đội trưởng.
Hứa Thanh nhìn thấy một màn này, đáy lòng cũng đã xác định suy đoán của mình về cách mà các Trúc Cơ xuống núi