Hứa Thanh không thèm để ý, điều khiển Pháp Thuyền hung hăng tông vào đối phương.
Tiếng nổ vang lên, thanh niên ngọn núi thứ nhất kêu lên một tiếng bi thương, gã cảm thấy không cách nào câu thông cùng tên tiểu tử của ngọn núi thứ bảy này, gã cũng đã tự giới thiệu rồi, cũng đã nói thân phận, nhưng rõ ràng đối phương vẫn muốn đánh giết.
Mà nếu cứ như vậy tiếp xuống, gã sợ rằng sẽ thật sự vẫn lạc ở đây, điều này khiến cho đáy lòng của gã vô cùng lo lắng, lần nữa cắn chót lưỡi phun máu tươi ra, bản thân lập tức hóa thành một thanh huyết kiếm, lập tức kéo giãn khoảng cách, khoảng thời gian tiếp theo cứ như vậy mà trôi qua.
Sự hung tàn và cố chấp của Hứa Thanh đã hoàn toàn thể hiện ra trong lần đuổi giết lần này, hắn liên tiếp đuổi theo thanh niên ngọn núi thứ nhất suốt 2 ngày 3 đêm.
Trong lúc đuổi theo cũng nhiều lần ra tay, lần ra tay nào hắn cũng dùng toàn lực, Pháp Thuyền không ngừng tông vào đối phương, mỗi một lần tông trúng đều kèm theo hạ độc, khiến cho độc trên người thanh niên này nặng thêm một phần, nhưng người này cũng rất có bản lĩnh, không biết gã dùng phương pháp gì mà lại có thể dùng máu để hóa giải một bộ phận lực lượng của chất độc.
Đồng thời gã cũng nhiều lần triển khai loại bí pháp kia, mỗi một lần đều hóa thân thành một thanh huyết kiếm để bỏ chạy, khiến cho Hứa Thanh ra tay mấy lần nhưng chỉ có thể không ngừng làm đối phương bị thương, rất khó có thể tạo ra một kích toi mạng.
Nhưng Hứa Thanh rất kiên trì, vẫn truy kích như trước, lão tổ Kim Cương Tông bên cạnh cũng đồng thời hít một hơi thật sâu, lão nhìn về thanh niên phía trước, sau đó lại nghĩ tới chính mình.
- Tiểu tử, dù ngươi cũng được tính là nhân vật chính ở trong sách cổ rồi, nhưng ngươi lại gặp phải Hứa ma đầu, ngươi vẫn còn kém lắm, trừ phi ngươi học lão tổ ta, nhưng mà vị trí có hạn nha, bây chỉ còn lại vị trí Pháp Thuyền cho ngươi thôi.
Lão tổ Kim Cương Tông hít vào một hơi, đồng thời cũng khó tránh khỏi cảm thấy rất là tự hào về bản thân mình.
Mà thời khắc này thanh niên ngọn núi thứ nhất phía trước đã tóc tai bù xù, áo bào toàn thân tàn phá, khí tức trên người đã cực kỳ suy yếu, nhất là sắc mặt trắng bệch vô cùng, đây là dấu hiệu do mất máu quá nhiều tạo thành.
Không biết gã đã cắn qua đầu lưỡi của mình bao nhiêu lần, nhưng gã cảm thấy nếu cứ cắn tiếp như vậy, sợ là đầu lưỡi của gã liền không còn nữa, đáy lòng r3n rỉ, đồng thời sự lạnh lùng của gã đã sớm không thấy tăm hơi nữa rồi.
Thật sự là gã chưa từng gặp qua người nào cố chấp như vậy, đuổi theo giết mình 2 ngày 3 đêm, không ngủ không nghỉ, nhìn khí thế kia thì hình như đối phương không tiêu diệt mình thì quyết không buông bỏ.
- Thu đi đông tới tâm như ma, lá rơi máu chảy đâu là nhà!
Thanh niên bi thương kêu một tiếng, tay phải giơ lên chợt ném thứ gì đó về phía sau, một khối ngọc giản lập tức bay ra, khối ngọc giản này nổ tung trong nháy mắt, bên trong hiện ra rất nhiều hồn.
Những linh hồn này giống như không hề có thái độ công kích, giống như gã muốn tặng không cho Hứa Thanh vậy.
Những thứ này đều là do gã thu thập tới, một là vì cần thiết khi luyện công, một phương diện khác cũng là dự định khi quay về tông liền bán cho Trúc Cơ của ngọn núi thứ bảy, gã biết rõ loại hồn lực này mặc dù không tốt bằng lúc còn sống được hút ra, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể dùng được.
- Thiên địa gần nước có trăng, ai mà ngờ được ngươi là Hiên Viên, chỉ vì sống sót.
Gã nói xong những lời này, lần nữa cắn chót lưỡi hóa thành huyết kiếm kéo dài khoảng cách, mà Hứa Thanh mặc dù nghe không hiểu đối phương nói mấy câu lung tung rối loạn đó là có ý nghĩa gì, nhưng khi nhìn thấy những linh hồn này, biển hắc hỏa trong cơ thể lập tản ra, sau đó khẽ hút một hơi.
Những linh hồn này không có bất luận phản kháng gì mà lập tức bị Hứa Thanh hút vào trong cơ thể, hóa thành từng que củi thiêu đốt, trùng kích đạo pháp khiếu thứ mười hai, đạo pháp khiếu thứ mười hai lập tức bị oanh mở ra được non nửa.
Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ, sau đó… đuổi theo còn nhanh hơn.
Một màn này khiến cho vẻ bi phẫn trên mặt thanh niên ngọn núi thứ nhất càng mãnh liệt hơn, gã cảm giác đối phương quá không giảng đạo lý, mình cũng đã cầu xin tha thứ rồi, cũng đã đền bù tổn thất rồi, cũng đã nói là người một nhà rồi, thậm chí còn nâng đối phương lên để nói chuyện, hà tất phải như thế chứ! Không phải chỉ là một con hải thú thôi sao, không cần đến mức như vậy mà, vì vậy gã lại nhanh chóng mở miệng.
- Mỗi ngày đều nhìn nhật nguyệt tinh thần, bạn cũ tới lui ta dựa tiên.
Hứa Thanh không nói chuyện mà vẫn tiếp tục đuổi theo, tiếng nổ vang vẫn kéo dài không ngừng.
Cứ như vậy lại qua một