Ban đêm trong cấm khu, Hứa Thanh cũng không quá lạ lẫm.
Vô luận là trong thành trì đổ nát, hay là mảnh rừng rậm này.
Cái phía trước là nơi hắn sinh sống hơn mười ngày, cái sau hắn cũng đã trải qua mấy đêm.
Giờ phút này hắn đang ẩn thân ở trọng cái khe của một cây gỗ lớn, híp nửa mắt, chợp mắt trong lặng lẽ thổ nạp linh năng hỗn hợp nồng đậm dị chất bên trong cấm khu.
Sau khi những thứ linh năng này chạy vào trong cơ thể, bị Hải Sơn Quyết chia tách, bộ phận tinh khiết bồi dưỡng tới toàn thân, bộ phận dị chất thì dung nhập vào cái bóng.
Hứa Thanh đã quen loại biến hóa này.
Thậm chí hắn mơ hồ có một loại cảm giác, tu hành ở bên trong cấm khu, có lẽ bởi vì nguyên nhân cái bóng, cũng có lẽ là do nơi đây nguy hiểm, bản thân hắn lúc nào cũng có cảm giác cảnh giác mãnh liệt.
Tinh thần luôn tập trung cao độ, tốc độ tu luyện cũng tăng lên rất nhiều.
Bây giờ cách Hải Sơn Quyết tầng thứ tư, đã không xa.
- Tựa như mài đao...
Hứa Thanh thì thào nói nhỏ.
Hắn không hiểu cái đạo lý to lớn gì, nhưng hắn nhớ người thợ rèn ở trong xóm nghèo, gã từng nói qua, một thanh đao tốt, cần một viên đá mài tốt, mới có thể hoàn toàn làm lộ ra sự sắc bén của nó.
Giờ phút này, cấm khu nguy hiểm, giống như đã trở thành đá mài đao cho Hứa Thanh.
Ở trong này tu luyện, hồi lâu, sau khi kết thúc một chu thiên, Hứa Thanh lặng lẽ mở mắt ra.
Hắn ngẩng đầu, nhìn qua khe hở ngóng nhìn đêm đen bên ngoài, mà cấm khu vào ban đêm, tiếng gào thét đến từ dị thú từ xa xa lên xuống, vang vọng trong rừng rậm như thần ma than nhẹ.
Vẻ âm lãnh thì không chỗ nào không có, xâm nhập vạn vật chúng sinh ở trong đây, cũng chui vào trong khe cây nơi Hứa Thanh đang ẩn thân, tràn ngập trên thân thể của hắn.
Rất lạnh!
Một màn này, để cho hắn có loại cảm giác trở lại về thành trì đổ nát, chậm rãi có một tia cô độc trên người.
Nhưng đối với cô độc, Hứa Thanh đã rất quen thuộc.
Sau một lúc lâu, hắn lại nhắm hai mắt lại, tiếp tục tu hành.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua.
Bởi vì hắn tìm được địa phương nghỉ ngơi chính xác, cho nên đêm nay coi như an toàn, duy chỉ có đến lúc nửa đêm, Hứa Thanh trong lúc tu hành, bên tai truyền đến tiếng bước chân bên ngoài.
Rất lộn xộn, dường như rất nhiều người sắp xếp cùng một chỗ đi về phía trước.
Thần sắc Hứa Thanh ngưng lại, nheo mắt nhìn ra bên ngoài, nhưng ngoài khe hở là một mảnh đen nhánh, không có cái gì.
Nhưng đáy lòng Hứa Thanh lại chợt trầm xuống, bởi vì ngay khi tiếng bước chân truyền đến, tiếng gào thét của dị thú trong rừng gần đó rõ ràng lập tức tan biến, khiến cho Hứa Thanh bỗng nhiên tăng cảnh giác lên.
Hắn nhớ tới lần thứ nhất gặp phải bước chân của tiếng ca, nhưng giờ phút này trong cảm giác của hắn, có chút không giống vậy.
- Không giống như là bước chân của tiếng ca hôm ấy, vả lại cũng không có tiếng ca xuất hiện.
Hứa Thanh nhanh chóng phân tích, cũng không hành động thiếu suy nghĩ, mà cưỡng ép làm cho mình bình tĩnh trở lại, ngừng thở, ngóng nhìn đêm tối bên ngoài.
Dần dần tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng, hình như một đám người đứng xếp hàng đang tiến tới dần dần.
Cùng lúc đó, từng trận âm lãnh vượt qua phạm trù, dường như có thể đóng băng thân thể lạnh, cũng ở trong một cái chớp mắt mãnh liệt xâm nhập đến.
Loại lạnh này, Hứa Thanh không xa lạ gì, vô luận là tiếng ca hôm ấy, hay là những tồn tại quỷ dị chỉ xuất hiện vào ban đêm ở trong thành trì đổ nát kia, đều tỏa ra loại nhiệt độ này.
Nhưng trình độ không giống nhau, tiếng ca hôm ấy có thể đóng băng cả linh hồn của hắn, nhưng cơn lạnh của hôm nay, chỉ để cho thân thể của hắn thấy không khỏe, cũng không đạt tới trình độ mất đi hành động.
- Là tồn tại tương tự như đám quỷ dị trong phế tích!
Sau khi Hứa Thanh có chỗ phán đoán, nắm chặc que sắt, thở sâu kiềm chế xung động nội tâm chấn động, cưỡng ép từ từ nhắm hai mắt, không mở ra.
Chớ nhìn, chớ sờ, chớ gặp.
Sau khi Hứa Thanh nhắm mắt, tiếng bước chân