Cho đến khi đi ra khỏi thần miếu, Hứa Thanh vẫn thỉnh thoảng quay lại nhìn từ xa, như muốn một mực ghi nhớ nơi đây vào đáy lòng, đồng thời trong đầu không ngừng hiện ra cảnh tượng một đao kia hạ xuống.
Hình tượng này ở trong đầu óc của hắn vô cùng rõ ràng, thế cho nên khi rời khỏi phạm vi của khu thần miếu, Hứa Thanh đi trong rừng, cũng giơ tay phải lên, theo bản năng muốn bắt chước một đao kia.
Mà mỗi một lần thử, đều cho hắn cảm thụ rất sâu.
Nếu như nói tu luyện Hải Sơn Quyết, là tưởng tượng bắt chước hình của Tiêu ở bên trên, như vậy Hứa Thanh giờ phút này, chính là đã thay hình ảnh của Tiêu trong đầu thành cảnh tượng của một đao kia.
Trong khi hắn bắt chước, tu vi của hắn bất tri bất giác đột phá, Hải Sơn Quyết tấn thăng đến tầng thứ tư.
Có lẽ là bởi vì một đao kia, cho nên lần tăng lên này, chẳng những sức mạnh và tốc độ đều được tăng gấp đôi, phương diện tinh thần giống như cũng có chút đột phá.
Loại đột phá này, để cho suy nghĩ của Hứa Thanh càng thêm nhạy cảm, đồng thời trong lúc tay phải giơ lên hạ xuống, lại mơ hồ có chút ý vị của pho tượng Thần hạ đao.
Cái này khiến cho Hứa Thanh rất là vui mừng.
Dần dần hai ngày trôi qua, có lẽ là bởi vì ở bên ngoài, cũng có lẽ bởi vì cái đêm kia của thần miếu chấn nhiếp, khiến cho hắn ở trên đường trở về, không hề gặp lại tiếng bước chân quỷ dị.
Mà những thú vật khác ở nơi đây, Hứa Thanh đã gặp phải một chút.
Nhưng tu vi tăng lên, khiến cho năng lực bảo vệ tánh mạng của hắn đề cao, dưới sự cẩn thận coi như cũng thuận lợi.
Mặc dù không tìm được Thiên Mệnh Hoa và đá làm lành sẹo, nhưng hắn thu hoạch được không ít Thất Diệp Thảo, trở về bán đi, cũng có thể đổi lấy không ít linh tệ.
Giờ phút này, lúc hoàng hôn buông xuống, Hứa Thanh cũng nhìn thấy thế giới bên ngoài rừng rậm, đang muốn đi ra, nhưng bước chân đột nhiên đình trệ, hắn cúi đầu nhìn một cây cỏ bên người.
Bộ dạng của cọng cỏ này có chỗ tương tự cùng Thiên Mệnh Hoa, nhưng lấy tri thức ít ỏi về thảo dược của hắn, cẩn thận xem xét, liền có thể phân biệt ra đây chẳng phải là Thiên Mệnh Hoa.
Nhưng mà Hứa Thanh suy nghĩ một chút, có chút chột dạ nhìn chung quanh, do dự một phen, cuối cùng vẫn thu thập lại, để vào trong túi da.
Một đường chạy nhanh, ra khỏi rừng rậm, lúc trở lại doanh địa đã là ban đêm.
Giờ phút này không phải là đêm khuya, doanh địa còn rất náo nhiệt, nhất là khu vực trên lều có lông vũ, càng là ‘ha ha nhốn nháo’, bên trong còn xen lẫn từng tiếng càn rỡ và âm thanh thở d0'c…
Hứa Thanh không lưu ý những thứ này, lúc vừa về tới chỗ ở, vừa mới đẩy cửa sân ra, liền thấy được thân ảnh Lôi đội từ bên trong phòng đi ra.
Sau khi chú ý thấy Hứa Thanh mặc dù hơi chật vật, nhưng không có gì không ổn, Lôi đội mới có thả lỏng.
- Tại sao đi lâu như vậy?
- Đi thần miếu một chuyến.
Ánh trăng cùng ngọn đèn trong phòng chiếu rọi, Hứa Thanh thấy được trong mắt Lôi đội có tia máu đỏ cùng với thần sắc mỏi mệt trên mặt.
Hiển nhiên là trong khoảng thời gian này cũng không nghỉ ngơi tốt, mà nguyên nhân gì...
Hắn đã ý thức được, vì vậy trái tim có chút ấm áp.
- Thần miếu?
Lôi đội có chút kinh ngạc, lão không ngờ Hứa Thanh chạy xa như vậy, giờ phút này gọi hắn vào phòng bếp, sắn tay áo lên, trong sự chờ đợi của Hứa Thanh, lấy đồ ăn đã làm sẵn bưng lên.
Đồ ăn