Thời gian trôi qua, cuộc sống như vậy, đã trôi qua bảy ngày.
Hứa Thanh cũng hoàn toàn trở về trạng thái khi ở xóm nghèo, mà hắn cũng đã ý thức được, Bách đại sư...
Có lẽ cũng sẽ không ở lại doanh địa lâu nữa.
Điểm này, là Hứa Thanh suy đoán từ hai ba ngày gần đây, khi đoàn xe của Bách đại sư đã bắt đầu sửa sang lại đồ đạc.
Bách đại sư đã nói với hắn, bọn họ đến từ Tử Thổ, mà Tử Thổ...
Hứa Thanh nghe rất nhiều người từng đề cập tới, nơi đó là trung tâm của Nam Hoàng Châu.
Cho đến sáng sớm ngày hôm nay, lúc Hứa Thanh đi đến lều vải của Bách đại sư, hắn không nhìn thấy bất luận người thị vệ nào ở đây cả, cũng không thấy Trần Phi Nguyên cùng Đình Ngọc.
Bên trong lều vải, chỉ có một mình Bách đại sư.
Trong lòng Hứa Thanh đã có đáp án.
Một tiết học này, Bách đại sư nói rất nhỏ, Hứa Thanh nghe rất nghiêm túc, lúc học vẫn rất trôi chảy, rất nhanh đã đến thời điểm tan học, Bách đại sư nhìn Hứa Thanh đang trầm mặc một chỗ, than nhẹ một tiếng.
- Ta phải đi.
- Trước khi đi, ta truyền thụ cho ngươi một chút tri thức có trợ giúp chân chính cho sinh hoạt trong tương lai của ngươi đi, bởi vì hạn chế của lời thề, ta không thể trực tiếp nói cho ngươi biết, có thể nắm giữ hay không, liền nhìn vận mệnh của ngươi đi.
Bách đại sư liếc mắt nhìn Hứa Thanh thật sâu.
Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ, nhìn Bách đại sư.
Ánh mắt hai người ngay lập tức chạm vào nhau, lời nói hơi yếu của Bách đại sư vang vọng bên trong lều vải.
- Tiểu hài tử, ngươi lấy dược thảo ta giảng trong sáu ngày, ngày thứ ba, ngày thứ bảy, ngày thứ mười một, ngày thứ mười lăm, ngày thứ mười bảy cùng với ngày thứ mười chín, dựa theo tỉ lệ một so hai so bốn, phối hợp cùng với Thất Diệp Thảo, liên tục luyện chế qua nhiệt độ cao, liền có thể luyện chế ra linh đan vô số người cần trên đời này, cùng vô số linh tệ...
Bạch Đan!
Lời nói vừa ra, Hứa Thanh trợn to mắt, hô hấp dồn dập lên.
Hắn giờ phút này đã không còn là một thiếu niên không biết gì về cây cỏ như trước kia nữa, sau khi trải qua hai tháng nghe giảng bài, khiến cho hắn biết rõ giá trị của đan phương ở trên cái thế giới này! Đó là tài nguyên cực kỳ trân quý, chỉ được nắm giữ ở trong tay đại gia tộc hoặc thế lực lớn! Nhất là...
Bạch Đan, loại đoan dược thuộc về loại lưu thông mạnh, giá trị của đan phương kia lớn như thế nào, khó có thể hình dung, căn bản không có khả năng tuỳ tiện tiết lộ ra ngoài.
Mà người nắm giữ phương pháp chế tạo Bạch Đan, thậm chí không cần có tu vi cao, chỉ cần dựa vào đan phương này, hắn cũng có thể sống vô cùng tốt.
Đây là đại ân.
Thân thể Hứa Thanh run rẩy, nhìn Bách đại sư trước mắt, nhìn mái tóc trắng kia, nhìn ánh mắt ôn hòa kia, trong đầu hiện ra từng màn trong hai tháng qua.
Từ nghe lén ngoài trướng, cho đến khi được vào trong trướng nghe giảng bài, đối phương luôn ân cần dạy bảo, để cho thiên ngôn vạn ngữ trong lòng của hắn, đều hóa thành cảm kích nồng đậm cùng không nỡ.
Cuối cùng hắn cúi đầu xuống, ngước lên nhìn lão giả giống như nghiêm khắc, nhưng nội tâm hòa ái trước mặt, hành đại lễ, cúi đầu thật sâu.
- Cảm ơn...
Lão sư.
Nếu như nói Lôi đội cho hắn cảm giác giống như thân nhân, như vậy vị Bách đại sư trước mắt này, giống như sư phó vậy, cho hắn kỹ năng sinh tồn cực kỳ trọng yếu ở trên thế giới này.
Bách đại sư nhìn Hứa Thanh làm đại lễ, trên mặt nở nụ cười, cũng chú ý tới cảm xúc của Hứa Thanh, vì vậy nở nụ cười.
- Tiểu hài tử, ta đối với ngươi như thế, là bởi vì ngươi rất hiếu học, cũng có ngộ tính, đối với những người đưa ra cái quy định trên đời này không thể tiết lộ đan phương ra ngoài, ta vô cùng chán ghét.
- Nhưng có chút thời điểm, thân phận của ta, lại khiến cho ta thân bất do