Trong nháy mắt tiếp theo, nước thuốc bên trong chậu đá lại trực tiếp sôi trào, xuất hiện dấu hiệu màu sắc thay đổi, nhưng biến hóa này chỉ kéo dài ba cái hô hấp, liền dừng lại.
Lúc nhìn lại, nước thuốc bên trong chậu đá, không còn màu sắc đen nhánh nữa, mà đã thành màu nâu.
Hứa Thanh do dự, sờ lên khối thủy tinh màu tím trên bộ n9ực mình, cân nhắc tới thể chất kháng độc rất mạnh của mình, vì vậy có hơi yên tâm, giơ tay lên cẩn thận thò vào chậu đá, nắm lấy chút bùn thuốc ve thành bộ dạng một viên dược hoàn, sau đó đặt ở trước mũi ngửi ngửi.
Một mùi tanh hôi tràn ra, khiến chi Hứa Thanh có chút không dám ăn.
- Nên ăn không...
Thần sắc Hứa Thanh có chút vùng vẫy, sau khi trầm ngâm một lúc liền cầm lấy đan dược đi ra, đi tới dược điền.
Vừa mới tới gần, tiếng sói tru lần nữa truyền ra, bước chân Hứa Thanh vẫn liên tục bước, xuyên qua dược điền, đi thẳng đến nơi truyền đến tiếng sói tru.
Rất nhanh, ở sau một đám cỏ dại phía sau dược điền, một cái lồng sắt lớn xuất hiện ở trước mặt Hứa Thanh.
Trong lồng, có một con hắc lân lang gầy còm, suy yếu gục ở bên trong.
Sau khi nhìn thấy Hứa Thanh, nó lập tức đứng lên, lộ ra hàm răng gầm nhẹ, nhưng trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, nói rõ nó rất sợ hãi đối với Hứa Thanh.
Đầu hắc lân lang này, Hứa Thanh gặp phải lúc hái thuốc ở trong khu vực sâu trong rừng, lúc ấy đối phương muốn tập kích hắn, sau đó bị hắn bắt lấy nhưng không có giết, nhốt ở đây để làm vật thí nghiệm thuốc.
Sau khi chú ý tới viên đan dược màu đen trong tay Hứa Thanh, đầu hắc lân lang này lập tức run rẩy, liên tiếp lui về phía sau.
Nhưng vẫn chậm, Hứa Thanh vươn tay trái vào trong lồng, một phát bắt được cổ của hắc lân lang, trong tiếng ô ô vùng vẫy của nó, cưỡng ép kéo miệng của nó mở ra.
Hứa Thanh mặt không cảm xúc, ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú vào đầu hắc lân lang đang run rẩy, tay phải xuất ra đan dược đã luyện chế, đặt vào trong mồm của nó.
Hắc lân lang càng ngày càng run rẩy, cuối cùng cũng khuất phục dưới uy hiếp tử vong, mở to miệng ngoan ngoãn ăn.
Sau một lúc lâu, toàn thân đầu hắc lân lang này tràn ra khói đen, liên tục nôn mửa, đầu phình ra một cái túi lớn, rất nhanh phịch một tiếng cái túi lớn vỡ vụn, thân thể nó mềm nhũn, gục xuống thở hồng hộc.
Hứa Thanh nhăn mày lại, ném mấy khối thịt vào trong, quay người trở lại nhà thuốc, ngồi ở bên trong suy nghĩ kỹ lại.
- Làm sao lại không có hiệu quả...
Nhìn dược hiệu phát tác, giống như có chút vấn đề, đây không phải là đang hóa giải dị chất, đây là đang ép dị chất bùng nổ.
Một lát sau, Hứa Thanh cảm thấy hẳn là do thiếu một cái thuốc dẫn, hắn cần thuốc dẫn, chiết xuất hiệu quả của những loại dịch thể thuốc này một chút.
- Thuốc dẫn, có thể dùng độc rắn điều chế.
Hứa Thanh phất tay, ba cái tuyến chất độc khác biệt bay tới, sau khi bị hắn bài trừ chất độc ra ngoài, nước thuốc bên trong chậu đá lập tức phát ra thanh âm xì xì, bốc lên một cỗ khói xanh.
Trong sương khói này ẩn chứa kịch độc, Hứa Thanh mắt thấy như thế, lập tức vung tay phải lên, tạo thành cơn gió cuốn khói độc tràn ra bên ngoài, lại đặt chậu thuốc ở một bên đợi lên men.
Trong quá trình chờ đợi, Hứa Thanh khoanh chân nhắm mắt thổ nạp, tu hành Hải Sơn Quyết.
Cho đến khi sắc trời dần dần muộn, Hứa Thanh mở mắt ra, kiểm tra nước thuốc sau khi lên men sau càng ngày càng sền sệt , lấy ra một chút vo vo, sau đó lại đi đến chỗ của con hắc lân lang.
Một lát sau, trong tiếng phanh phanh nổ mạnh vang vọng, Hứa Thanh phiền muộn đi trở về, ngồi ở chỗ kia tiếp tục suy tư, thậm chí hắn còn lấy ra Bạch Đan thành phẩm, sau đó hòa tan ra để nghiên cứu.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua, rất nhanh đã trôi qua sáu ngày.
Trong sáu ngày, Hứa Thanh tựa như quên mất tất cả mọi việc bên ngoài, đắm chìm bên trong việc nghiên cứu chế tạo Bạch Đan.
Từng ô dược thảo bên trong nhà thuốc đã bị hắn dùng hơn phân nửa, Dược Điền cũng sắp hết sạch, nước thuốc Bạch Đan mà hắn luyện chế ra, cũng được hắn dần dần cải tiến hơn.
Về phần đầu hắc lân lang kia...
Sau một lần thí nghiệm thuốc cuối cùng, dị chất trong cơ thể đối phương lập tức đạt đến cực hạn, thậm chí còn dẫn dị chất bên trong linh năng ở bốn phía hội tụ đến, nháy mắt tan vỡ hóa thành một đám mưa máu.
Nếu không phải cái bóng của Hứa Thanh có thể hấp thu dị chất, sợ là một