Nhiếp Chưởng Châu cầm ô trong tay, sau đó đi theo chị cả, cố gắng che mưa xuân cho cả hai người.
Mưa xuân quất vào mặt, còn mang theo hơi lạnh thấm xương, vô thanh vô tức khiến con người ta dính thêm tầng hơi ẩm lạnh.
Đôi mắt xếch của Nhiếp Minh Dung đỏ bừng, cắn chặt môi bước chân rất nhanh.
Vì mưa mà hoa rơi, con đường trồng đầy hoa Ngọc Lan vốn đang ở đầu xuân làm cho người ta say lòng người nhưng ở trong lòng hai cô lại như một tầng đè ép không thở nổi.
Mắc âm mưu buôn bán, Nhiếp Vệ Quốc tuyệt vọng nhảy lầu bỏ mình, Nhiếp phu nhân nhận được tin choáng váng đến bất tỉnh nhân sự, đêm hôm trước khó khăn lắm mới mở mắt ra cũng điên rồi, ôm lấy quần áo Nhiếp Vệ Quốc khóc khóc cười cười không chịu buông tay.
Nhiếp gia rối tinh thành một đoàn hỏng bết, ở trong biệt thự Hoa Nguyệt Sơn ầm ĩ đến 2h sáng. Nói mà buồn cười, người của Nhiếp gia còn chưa chết hết, em trai nhỏ còn đang ở nước ngoài học trung học, Nhiếp gia còn chưa tuyệt hậu thì sao đến lượt bọn họ chia chén canh đây?
Nhưng có người cứ không biết xấu hổ, bác trai cả và đám chú thím lần lượt ưỡn mặt kéo tới cửa luôn mồm nói muốn tốt cho các chị em các cô, Nhiếp gia là khối thịt béo lớn, cũng không thể để người ngoài cắn nuốt, nói thế nào thì cũng là người một nhà, đều có chữ Nhiếp, nước phù sa không chảy ruộng ngoài không phải sao?
Ba chị em rồi cũng phải gả ra ngoài, Nhiếp Minh Lãng tuổi còn nhỏ, làm trưởng bối thay con cháu xử lý gia nghiệp theo lẽ thường mà làm có đúng không?
Nhưng Nhiếp Minh Dung không ngốc.
Sau khi Nhiếp Vệ Quốc xảy ra chuyện, cô không ngủ ngon một đêm, mẹ điên rồi, cô một ngày một đêm không một hạt cơm dính bụng cuối cùng cũng đưa ra quyết định này.
Đến Cố gia lui hôn, thề cả đời không lấy chồng, Cố Trường Cẩm đỏ mắt, hai người cãi nhau ầm ĩ, Cố phu nhân tức giận để người ta đuổi hai chị em ra ngoài, Chưởng Châu biết hôn ước của chị cả và Cố gia thật sự kết thúc rồi.
Trong lòng cô vô cùng khó chịu muốn điên lên, chị
cả và anh Cố là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, tình cảm của hai người tốt đến không thể tốt hơn, nhiều năm qua bọn họ đều chắc chắn trong lòng, dù trời có sập nước có ngập thì Nhiếp Minh Dung và Cố Trường Cẩm vẫn tuyệt đối không thể chia tay.
Nhưng ai mà nghĩ tới Nhiếp gia lại xảy ra chuyện như vậy.
Chỉ là hai người không được thời gian mà bi thương, xe dừng ở bên ngoài Nhiếp gia, trong biệt thự Hoa Nguyệt Sơn đã chất một đống người, tiếng thét chói tai vang lên không ngừng, nước miếng văng tung tóe, ngón tay chỉ loạn, hận không thể chọc tới Nhiếp Chưởng Châu.
Gương mặt Nhiếp Minh Dung trầm xuống, không nói hai lời kéo em gái đi vào, sau lưng một đám người không ai muốn chậm hơn.
Nhiếp Minh Dung cất bước đến căn phòng lúc trước khi Nhiếp Vệ Quốc còn sóng xử lý công việc, mặt lạnh phân phó bác Thành: “Xuống bếp lấy một con dao găm tới đây.”
Chưởng Châu hoảng sợ, mí mắt bác Thành không thèm nâng mà nhanh chóng đi lấy dao găm đưa cho Nhiếp Minh Dung.
Nhiếp Minh Dung cúi đầu thưởng thức dao găm trông tay, âm thanh trong phòng dần lắng xuống cuối cùng biến thành yên tĩnh.
Trong lòng Chưởng Châu chua xót, Nhiếp Yên Dung từ trên lầu đi xuống đứng bên cạnh cô, nắm lấy tay cô.
Hai chị em nhìn nhau, im lặng cười khổ nhưng không ai mở miệng.
Ánh mắt của Chưởng Châu có chút đờ faanx nhìn cánh hoa lan rơi bên cửa sổ, ba đi rồi, mẹ thì điên, Nhiếp gia loạn thành một đường, hoa này không ai cẩn thận chăm sóc nhìn cũng vô cùng điêu linh.
Lời tác giả:
程茹=Trình Như; 周山=Chu Sơn; 傅景淳=Phó Cảnh Thuần; 陈潮生=Trần Triều Sinh; 傅太太=Phó thái thái; 梵音=Phạn Âm; 聂嫣=Nhiếp Yên; 徐瑾=Từ Cẩn; 渠凤池=Cừ Phượng Trì; 傅竟尧=Phó CánhNghiêu; 傅城=Phó Thành; 顾恒=Cố Hằng; 宛城=Uyển Thành; 聂明蓉=Nhiếp Minh Dung; 卫子琛=Vệ Tử Sâm; 李谦=Lý Khiêm ...