Phó Cánh Hành mặc âu phục cao cấp màu đen, lúc giơ tay nhấc chân đều hào quang chói mắt, dáng dấp anh vốn được ông trời ưu đãi, nhất là khi mặc chính trang, hợp với khí chất lạnh nhạt trang trọng của anh, càng khiến lòng người dao động, sắp nghẹt thở.
Phó phu nhân ngồi ngay ngắn trong phòng khách, phân phó người giúp việc chuẩn bị toàn bộ lễ vật thỏa đáng, rồi nói với Phó Cánh Hành từ trên lầu đi xuống: “Ba mẹ vốn đi cùng, thể hiện sự tôn trọng một chút, nhưng con từ trước đến nay không thích chúng ta nhúng tay vào chuyện riêng của con, vậy hôm nay cha mẹ không đi nữa…”
Phó phu nhân đứng lên, đích thân sửa cổ áo cho anh, nghiêm mặt nói: “Bất luận thế nào, con lấy sự trong sạch của tiểu thư người ta, con không thể ủy khuất người ta.”
Phó Cánh Hành gật đầu, Phó phu nhân vui vẻ yên tâm cười nói: “Cuối cùng chờ được hôm nay rồi, mau đi đi, đừng để người ta đợi lâu.”
Dù sao anh cũng muốn kết hôn, nếu như cuới một người anh không nguyện ý liếc mắt một cái, còn không bằng thiên kim Nhiếp gia anh có chút hứng thú.
Huống chi, mẹ thích người Nhiếp gia, vậy anh liền thuận tay đẩy thuyền là được.
Chẳng qua chuyện anh yêu cầu nắm một nửa cổ phần Nhiếp gia, không thể để Phó phu nhân biết.
Hoa Nguyệt Sơn.
Nhiếp Minh Dung đích thân chuẩn bị quần áo cho Chưởng Châu, tất cả đầm đắt tiền trong tủ quần áo đều mặc thử, Nhiếp Minh Dung rốt cuộc vẫn quyết định mặc đầm dài màu đỏ đậm mặc thử đầu tiên.
Chưởng Châu cũng không thích màu sắc quá diễm lệ, nhưng Nhiếp Minh Dung nói, hôm nay là ngày tốt, không thể quá nhạt.
Huống chi, đám người Nhiếp Khải Bình cũng nghe tin tới, Chưởng Châu càng phải ăn mặc rạng rỡ, tốt nhất là chói mắt, cô ta muốn mọi người biết, con gái Nhiếp gia rạng rỡ xuất chúng thế nào, Nhiếp gia bất luận
thế nào cũng sẽ không mặc cho người khác ức hiếp!
“Em gái nhỏ của chị trưởng thành rồi.”
Nhiếp Minh Dung nhìn cô thay đầm dài xong đi ra, khóe mắt không khỏi hơi ướt, nhưng mạnh mẽ đè nén trêu ghẹo một câu.
Vành mắt Chưởng Châu ửng đỏ: “Chị cả…”
Nhiếp Minh Dung cười rực rỡ: “Qua đây, chị trang điểm cho em.”
Đầm dài màu đỏ đậm kia nhìn chính diện là kiểu chuyên môn đơn giản, nhưng nổi bật ở sau lưng, để lộ lưng trần, lộ ra eo nhỏ, vừa xoay người, chính là đầu độc mắt người nhìn.
Bắt đầu phong tình nhưng cũng không làm người khác cảm thấy không đứng đắn, đôi mắt trong veo như nước của Chưởng Châu tràn đầy xinh đẹp được làm nổi bật.
Nhiếp Minh Dung không cho cô uốn tóc, tóc dài đen nhánh rũ đến thắt lưng, tết tóc kiểu công chúa, trang phục đủ diễm lệ, trang điểm nhạt, son môi hợp với màu trang phục, vẽ mắt.
Nhiếp Yên Dung cũng không nhịn được khen ngợi: “Chưởng Châu chưa bao giờ mặc trang phục như thế, nhưng chưng diện như vậy thật sự làm người ta không dời mắt được.”
Cô ta chỉ mặc một đầm dài màu trắng, tóc đen sáng bóng, buộc tóc lên cao, lộ ra trán rộng, không trang điểm, chỉ bôi son môi nhàn nhạt, sống mũi mơ hồ lộ tàn nhang, nhưng nụ cười lộ ra hơi thở trong trảo lạnh lùng.
Nhiếp Minh Dung nhìn cô ta, khẽ gật đầu, chị em gái nên như vậy, tranh giành nhau, gây náo loạn là chuyện tuyệt đối không cho phép xuất hiện ở Nhiếp gia, may mà tính tình Yên Dung xưa này khiêm tốn ôn hòa.