"Đến chết vẫn muốn yêu......" Hạ Tuyết nghẹn ngào nói xong, cúi đầu rút khăn giấy lau nhẹ nước mắt trên mặt mình nhưng lau hoài không xong, nước mắt từng giọt, từng giọt rớt xuống!
"Tôi có một loại cảm giác, vừa rồi lúc nghe anh nói về Minh Cơ, tôi đau lòng quá, nghĩ tới một cô gái hoạt bát, vì yêu tình thay đổi nhiều như vậy, chắc rằng có rất nhiều điều tốt đẹp ở bên trong…… nhất định nàng cảm thụ cuộc sống rất nhiều ……"
"Cô muốn diễn sao?" Hàn Văn Vũ nhìn Hạ Tuyết khóc, phát hiện, quả nhiên cô ấy nhập vai cực mạnh! Hạ Tuyết hít mũi một cái, đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn Hàn Văn Vũ......"Ai là nam chính?"
Hàn Văn Vũ nhìn kỹ Hạ Tuyết, thật lâu thật lâu, cười như không cười, nói: "Tôi!!"
Hạ Tuyết sững sờ, nhìn Hàn Văn Vũ kinh ngạc nói: "Anh?"
"Ừ......" Hàn Văn Vũ mỉm cười nói.
Hạ Tuyết im lặng nghe, sau đó có chút không tin nói: "Nhưng...... Tôi không có lòng tin. Vì tôi không biết đóng phim a......"
"Anh nói cảm giác là có ý gì?" Hạ Tuyết kỳ quái nhìn Hàn Văn Vũ hỏi.
"Cảm giác là......" Hàn Văn Vũ do dự một lát, ngồi bên cạnh Hạ Tuyết, sau đó từ từ miêu tả......"Cảm giác chính là, trong lúc cô nhập vai nhân vật này, đột nhiên cô quên đi rốt cuộc nhân vật này muốn cái gì, tại sao bi thương, tại sao thống khổ, xuất hiện không gian thứ ba, cô ở trong không gian thứ ba đó, không cần diễn, cô cũng chính là nhân vật đó!
Cảm giác rất kỳ diệu, giống như lấy cảm hứng từ lúc đó, cô đột nhiên nắm bắt được hồn của nhân vật, biết rõ làm sao để diễn thành nhân vật đó mới là trình độ cao nhất đấy!"
Trong đầu Hạ Tuyết đột nhiên bừng tỉnh, giống như thái tử điện hạ uy phong lẫm lẫm đang ở trước mắt, nàng nhất thời có cảm giác lạ xông vào tim……
"Vừa rồi dường như tôi nghe được ý tứ của anh...... Anh sẽ giúp tôi? Đúng không?" Ánh mắt của Hạ Tuyết nhìn chằm chằm Hàn Văn Vũ hỏi.
Hàn Văn Vũ mỉm cười nói: "Đúng! Cô tìm được cảm giác sao?"
"Ừm!" Hàn Văn Vũ mỉm cười gật đầu!
Hạ Tuyết quỳ gối trước mặt của Hàn Văn Vũ, rất hồi hộp hỏi: "Giúp tôi thế nào?"
“Có lẽ tối nay cô ở lại, tôi sẽ giúp cô luyện tập......" Hàn Văn Vũ nói.
"Chuẩn bị tập luyện như thế nào?" Hạ Tuyết rất sốt sắng nhìn Hàn Văn Vũ.
Hàn Văn Vũ giơ kịch bản trong tay lên, cho Hạ Tuyết nhìn nói: "Cầm kịch bản, chúng ta dựa theo kịch bản, khi cảm giác xuất hiện, diễn thử ngôn ngữ động tác một chút...... Chỉ là...... Cô có thể vượt qua một cửa ải kia sao? Nếu cô là diễn viên, cô sẽ vượt qua cửa ải kia!"
"Cái gì?" Hạ Tuyết ngạc nhiên hỏi.
"Hôn thật, mới có cơ hội! Tìm một chút cảm xúc thôi! đạo diễn yêu cầu thế nào! Có cái gì mà xấu hổ? Đến lúc đó, trước máy quay, trong đầu cô chỉ suy nghĩ, làm thế nào để diễn cho tốt, vượt qua cửa ải này của đạo diễn, cũng đã rất may mắn rồi! Huống chi, là một diễn viên, nên vì nghệ thuật hy sinh một chút, nếu không, khán giả đâu đến xem chúng ta diễn cảnh lãng mạn chứ?"
À?" Hạ Tuyết kinh ngạc kêu to lên......"Tôi không được!!"
"Diễn hôn thôi mà!" Hàn Văn Vũ nhìn Hạ Tuyết bình tĩnh nói, nói xong, trái tim bùm bùm nhảy loạn!
"Đến lúc đó...... Giám chế sẽ sắp xếp cho cô có cơ hội học tập thời gian ngắn! Hiện nay “Vương triều hiện đại” là một bộ phim lớn, diễn viên các nơi cũng rối rít tham gia thử sức, vai diễn cũng xác định rồi, cũng đã chuẩn bị xong trang phục rồi! Hơn nữa nhân vật Minh Cơ này, có rất nhiều người muốn ra sức!" Hàn Văn Vũ nói.
"Vậy