Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, nắm chặt quả đấm, giả vờ can đảm đi đến trước mặt của Hàn Văn Vũ, nhìn hắn......
Hàn Văn Vũ không trêu chọc nữa, vẻ mặt trở nên mập mờ, cười như không cười, ném khăn lông trên ghế dựa bên cạnh cửa sổ......
Hàn Văn Vũ mỉm cười hỏi: "Vậy cô nói cho tôi biết, thích một người là như thế nào?"
Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, nói: "Là …… Một loại mê luyến sâu xa, mỗi ngày tôi đều muốn gặp hắn, nhưng lại sợ gặp hắn, nhìn đến ánh mắt của hắn, trái tim tôi đập bang bang, còn phải giả vờ như không có gì, ánh mắt của tôi chỉ len lén nhìn theo hắn … Nhìn hắn có người yêu, trong lòng của tôi đau quá, tôi biết mình không xứng với hắn, tôi ngay cả quyền đau khổ cũng không có ……"
Hàn Văn Vũ suy nghĩ một chút, liền hỏi: "Từng có người trong lòng sao?"
Hàn Văn Vũ từng bước đến gần Hạ Tuyết, lồng ngực để trần tỏa ra hơi nóng, lao thẳng tới Hạ Tuyết, hắn chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng nâng cằm Hạ Tuyết, xúc động, giọng khàn khàn hỏi: "Từng có bạn trai sao?"
Hạ Tuyết cúi đầu, hít mũi một cái, không biết nói sao. Hạ Tuyết còn muốn nghĩ, trong đầu đã hiện lên bộ dáng ôn nhu của Hàn Văn Kiệt, nàng lạnh nhạt nói: "Đã từng có......"
Hàn Văn Vũ một lần nữa đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, đôi tay đặt lên eo của nàng, ôm nàng vào trong ngực của mình, cúi xuống đau lòng hỏi: "Cô thật … Rất thích hắn sao? Đã yêu rồi sao?"
Ánh mắt của Hạ Tuyết chớp chớp, tạm thời có chút mê loạn, nghĩ đến nụ cười nhàn nhạt của Hàn Văn Kiệt, trong lòng nàng đau xót, hốc mắt ửng đỏ, nước mắt tràn ra. Trong đầu Hạ Tuyết lại lóe lên ánh mắt dịu dàng của Hàn Văn Kiệt, nàng mờ mịt mất hồn......"Hắn yêu tôi sao?"
Hàn Văn Vũ nhìn vẻ mặt đau lòng của nàng, hai tay đưa ra nhẹ nhàng ôm lấy eo nhỏ của nàng, để cho thân thể nàng dán chặt vào hắn, cúi đầu hôn nhẹ lên chóp mũi của nàng......
Hạ Tuyết nhắm lại hai mắt, nước mắt lăn xuống......
Hàn Văn Vũ nhẹ nhàng hôn lên nước mắt nàng, sâu kín nói: "Nếu như...... cô yêu người kia, thật ra hắn cũng yêu cô...... Hắn chỉ không biết làm sao để đến gần …… Nhưng hiện tại hắn đã nhích tới gần …… Hắn yêu cô ……"
Hạ Tuyết nhìn hắn, lại có thể bị cảm xúc kỳ quái làm cho ngạc nhiên, ánh mắt có chút mê ly, trong lòng có loại cảm giác nhộn nhạo, kỳ lạ, bắt đầu nhập vai, nàng càng lúc càng khẩn trương, thậm chí khuôn mặt đỏ bừng, nàng nặng nề thở dốc một hơi.
Hàn Văn Vũ đắn đo nhẹ nhàng nâng cằm của nàng, lần nữa để nàng nhập vai … "Vậy cô có nghĩ tới...... Muốn cùng hắn hôn môi sao?"
Mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, cười khổ lắc đầu nói: "Không có …… Nào dám …… Hắn chỉ chạm vào tay tôi, trái tim của tôi muốn ngưng đập…… Sắp thở không nổi......"
"Vậy nếu như bây giờ hắn hôn cô......" Hàn Văn Vũ chậm rãi cúi xuống, xúc động hỏi.
Hạ Tuyết nhìn hắn, lắc đầu một cái. Lúc này Hạ Tuyết mới nhớ tới vừa rồi trong lúc nàng nhập vai, nàng ngây ngốc đáp lời Hàn Văn Vũ......"A!!"
"Đi! Tôi muốn đi ngủ!!"
Hàn Văn Vũ đột nhiên xoay người, tức giận nói. "Hắn yêu cô......" Hàn Văn Vũ cúi đầu, khẽ mút lấy đôi môi đỏ mọng mềm mại của Hạ Tuyết, hai tay nắm chặt, ôm nàng vào trong ngực mình thật chặt, hôn nàng.........
Nước mắt Hạ Tuyết tiếp tục lăn xuống, đón nhận nụ hôn của Hàn Văn Vũ, đôi tay không tự chủ buông xuống......
Đôi tay Hàn Văn Vũ dùng sức ôm chặt, càng không ngừng xoa xoa phần lưng mảnh khảnh của nàng, tiếp tục hôn nàng, hơi nóng trong lồng ngực càng ngày càng tăng, đến độ thân thể cả người bắt đầu nóng lên, hắn nặng nề ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tuyết, hôn nàng cuồng nhiệt, Hạ Tuyết bị hắn hôn cuồng nhiệt trở tay không kịp, hai tay của nàng kéo áo của hắn, giãy giụa, lại bị